Giang Khương là người bí ẩn.
Đúng vậy, lần này là bí ẩn.
Mặc kệ diễn đàn náo nhiệt đến cỡ nào, có bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhìn tấm ảnh của hắn mà ôm ngực phập phồng, Giang Khương vẫn rất bí ẩn.
Tại sao lần này lại nói hắn bí ẩn? Bởi vì không có ai biết tên của hắn, cho nên chỉ có thể nói là hắn bí ẩn.
Xế chiều ngày hôm sau, đài truyền hình Vân Giang có phát lại buổi văn nghệ chào mừng chín mươi lăm năm ngày thành lập trường đại học Đông Nguyên.
Đại học Đông Nguyên là trường trọng điểm trong cả nước. Buổi văn nghệ của trường, đài truyền hình Vân Giang cũng không dám khinh thị. Mặc dù chỉ là phát lại, nhưng hiệu quả tuyên truyền cũng không nhỏ. Dù sao quy cách của trường khá cao, hơn nữa lại có tiếng mỹ nữ nhiều, đủ để cho mọi người coi trọng.
Tần suất xem đài của truyền hình Vân Giang đứng thứ ba trong cả nước. Đặc biệt mấy ngày qua, tần suất xem đài được xem là dẫn đầu. Cho nên, buổi văn nghệ được phát vào buổi chiều cũng có rất đông người xem.
Tâm điểm của buổi văn nghệ chính là người nào đó đã nhảy lên trên đài, vô cùng bí ẩn.
Không quan tâm đến việc có người tra google để tìm tin tức của hắn hay không, vẫn có người cách xa ngàn dặm nhận ra hắn.
Bạn học cũ.
Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đang nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem tivi, sau khi chuyển qua nhiều kênh, rốt cuộc bất đắc dĩ dừng lại ở đài truyền hình Vân Giang. Lúc này đang phát tiết mục văn nghệ của trường đại học, dường như cũng không tệ.
Nhìn người vừa nhảy lên trên đài, Phan Hiểu Hiểu mở to mắt, cuối cùng cũng xác định được người kia là nhảy lên đài.
- Có chút năng lực, có thể nhảy được cao như vậy.
- Buổi văn nghệ chín mươi lăm năm ngày thành lập trường Đông Nguyên?
Phạm Hiểu Hiểu cầm remote trong tay, sau đó nhìn tiêu đề, bắt đầu có chút hứng thú.
- Ừm, cũng không tệ lắm. Không nghĩ đến trường Đông Nguyên lại có được người như vậy. Đàn ghita không dở, lại còn hát khá hay.
Nghe trong tivi truyền đến tiếng đàn, Phan Hiểu Hiểu chậm rãi gật đầu, mỉm cười. Xem ra cũng có cái để xem.
Màn hình dần dần kéo gần lại. Ánh mắt Phan Hiểu Hiểu mở to, một gương mặt anh tuấn quen thuộc đập vào mặt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần.
- Giang Khương? Tên đại lừa gạt này học ở trường đại học Đông Nguyên?
Phan Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm màn hình tivi, theo bản năng mà sờ môi của mình, nhớ đến cảm giác ấm nóng và mềm mại khi đó.
- Chậc chậc, vừa đàn, vừa hát vừa khóc.
Phan Hiểu Hiểu tức giận lấy điện thoại di động ra, sau đó tìm được một dãy số.
Khi nhận được điện thoại, Giang Khương đang bắt mạch cho một người bệnh. Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn liền bước ra khỏi phòng khám, móc điện thoại ra nhìn.
- Phan Hiểu Hiểu?
Giang Khương có chút sững sờ, nhớ lại gương mặt xinh đẹp lúc trước.
Nhìn số điện thoại gọi đến, Giang Khương có chút bối rối. Không biết cô ấy gọi cho hắn làm gì? Chẳng lẽ đòi nợ nụ hôn đầu của cô ấy?
- Này.
Giang Khương vừa mới bắt máy, liền nghe được giọng nói của Phan Hiểu Hiểu truyền đến:
- Tên đại lừa gạt.
- Cái gì?
Giang Khương ngạc nhiên hỏi.
- Tôi nói anh là một tên đại lừa gạt.
Phan Hiểu Hiểu nói.
Giang Khương vuốt tóc, cười khổ:
- Này cô gái, tôi lừa cô cái gì chứ?
- Anh nói anh là bác sĩ. Tên lừa gạt.
Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.
- Tôi đúng là bác sĩ mà, tại sao lại bảo là lừa gạt ?
Giang Khương gãi đầu, khó hiểu hỏi. Không biết hắn chọc giận cô gái này lúc nào, tại sao cách xa như vậy lại gọi cho hắn ?
Nghe Giang Khương cứ khăng khăng như vậy, Phan Hiểu Hiểu oán giận:
- Anh đúng là lừa gạt. Tôi vừa mới xem tiết mục văn nghệ của trường đại học Đông Nguyên, nhìn thấy anh biểu diễn trong đó. Anh chính là một tên đại lừa gạt.
- Phát lúc nào vậy?
Nhớ đến bộ dạng vừa hát vừa khóc của mình, Giang Khương thật sự cảm thấy quá mất mặt.
- Vừa rồi, như thế nào? Không phải là đã gạt tôi chứ?
Nghe Giang Khương thừa nhận, Phan Hiểu Hiểu hận đến nghiến răng nghiến lợi. Thằng nhãi này đã cướp đi nụ hôn đầu của cô, bây giờ lại còn giả bộ. Nếu không phải nể mặt hắn đã cứu cô, cô đã tính sổ với hắn rồi.
Giang Khương tràn đầy ủy khuất. Hắn có gạt người bao giờ đâu?
- Tôi không lừa cô. Tôi thật sự là bác sĩ, nhưng tôi còn hỗ trợ giảng dạy cho trường đại học Đông Nguyên. Hôm nay, khoa Y của trường xảy ra vấn đề, tôi tạm thời ra mặt giúp đỡ mà thôi.
Giang Khương giải thích, nhưng cảm thấy ngay cả bản thân hắn cũng không tin nổi lời giải thích của hắn.
Nghe giọng nói có chút chột dạ của Giang Khương, Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh:
- Đại lừa gạt, đừng để tôi nhìn thấy anh ở Yên Kinh?
- Thế nhìn thấy tôi cô sẽ làm gì?
Nghe giọng nói uy hiếp của Phan Hiểu Hiểu, Giang Khương cảm thấy thú vị, có chút tò mò hỏi.
- Tôi...tôi...dù sao tôi cũng không muốn nhìn thấy tên lừa gạt như anh.
Dứt lời, Phan Hiểu Hiểu cúp mạnh điện thoại. Bởi vì đối mặt với vấn đề mà Giang Khương hỏi, cô dường như không chống đỡ được. Cô nổi giận gọi điện thoại chất vấn Giang Khương, chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao.
Vì sao?
Giang Khương đứng im nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc. Cô gái này rốt cuộc bị cái gì vậy nhỉ? Gọi điện thoại đến chất vấn hắn chỉ vì hắn đã tham gia một tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên?
Giang Khương không nói gì, chỉ nhún vai, sau đó bỏ điện thoại vào lại túi quần, trở lại phòng khám, tiếp tục xem bệnh.
Đương nhiên, xem tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên cũng không phải chỉ có một mình Phan Hiểu Hiểu.
Đối với rất nhiều người mà nói, mặc dù Giang Khương đàn hát không tệ, nhưng không hấp dẫn bằng mỹ nữ.
Vũ đạo của Từ Thanh Linh cộng thêm tài kéo đàn violin của cô, khiến cho mọi người đều bị thu hút.
Một người đàn ông đang dùng cơm trong một phòng bao, đột nhiên nhìn thấy Từ Thanh Linh trên màn hình tivi, ánh mắt sáng lên, buông ly rượu trong tay xuống, chỉ vào tivi, hỏi:
- Đây là tiết mục văn nghệ của Đông Nguyên?
Một người bên cạnh vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua tivi, sau đó gật đầu cười nói:
- Vâng, là tiết mục văn nghệ của trường Đông Nguyên.
- Cô bé kia đúng là không tệ. Có quen không?
Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
Người bên cạnh vội vàng nhìn kỹ vài lần, sau đó nói:
- Cát thiếu, đương nhiên là quen rồi. Đây là hoa khôi khoa Y của trường Đông Nguyên chúng ta, tên Từ Thanh Linh.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |