Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)

Ads

Hai người đang bấm máy tanh tách vào phòng học hơi ngẩn ra, nghe thấy Giang Khương nói vậy liền ngừng tay.   

             Chẳng qua một người trong đó vừa dừng tay, thấy Giang Khương đang nhìn về hướng này, vẫn không nhịn được lại giơ máy ảnh bấm tách tách hai cái với Giang Khương.   

             Nhìn dáng vẻ này, lông mày Giang Khương hơi nhíu lại, buông phấn bút, chậm rãi đi tới.   

             - Các người đang làm gì vậy?   

             Nhìn hai người trước mặt, Giang Khương cau mày, trầm giọng nói:   

             - Không nghe thấy tôi nói gì sao?   

             Thấy Giang Khương đi tới, một người nở nụ cười, nhưng vẫn cầm máy ảnh như cũ, hết nhìn đông lại nhìn tây vào phòng học.   

             - Là thầy Giang phải không... Chúng ta là phóng viên Thần Báo tại Vân Giang...   

             Người dẫn đầu mỉm cười, lấy ra thẻ phóng viên, giơ cho Giang Khương xem.   

             Nhìn thoáng qua tấm thẻ trước mắt, đồng tử Giang Khương hơi co lại, ánh mắt nhìn nội dung trên đó, sau đó lạnh nhạt nói:   

             - Trương Nghĩa Long, phóng viên Trương sao? Hiện tại đang trong giờ học... Mời rời đi...   

             - Thầy Giang... Chúng ta tới phỏng vấn anh chuyện tình yêu thầy trò...   

             Nhìn vẻ mặt Giang Khương không ngốc, Trương Nghĩa Long cũng nở nụ cười lạnh. Đối với chuyện như vậy, gã cũng đã gặp không ít. Phản ứng đầu tiên của người bình thường có lẽ rất mạnh, nhưng chờ tới khi hắn suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ đồng ý tới ôm bắp đùi anh, liếm giầy anh để anh ra tay nhẹ thôi.   

             Chẳng qua khi nghe được những lời này, Giang Khương cũng không lộ vẻ lo lắng kinh hoàng như gã nghĩ, chỉ hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nói:   

             - Hiện tại đang giờ học, cho dù các người tới làm gì cũng mời đi cho...   

             Cảm thấy ý lạnh mờ nhạt trong lời nói của Giang Khương, vẻ cười lạnh trên mặt Trương Nghĩa Long càng ngày càng đậm, nhìn máy ảnh trong tay, lại liếc mắt với đồng nghiệp bên cạnh một cái, sau đó nhìn Giang Khương, cười lạnh nói:   

             - Thầy Giang... Chúng tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, đã nắm được một số tài liệu chân thật rồi. Tôi nghĩ anh cũng không muốn bị người ta viết linh tinh không hay đâu...   

             Trương Nghĩa Long rất tự tin, biết rằng vừa nói những lời này, trên cơ bản chẳng ai dám ra vẻ trước mặt mình nữa. Thầy Giang trước mắt này còn trẻ như vậy đã có thể làm trợ giảng tại Đông Đại, nhất định là rất giữ thể diện. Việc trước mắt này, hắc hắc... Nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng mà... Hắc hắc...   

             Giang Khương nhíu mày, đang định nói chuyện thì đột nhiên thấy mắt phóng viên cầm máy ảnh bên cạnh sáng ngời, giơ máy ảnh lên nhắm ngay về phía sau Giang Khương, nhưng lại như có điều sốt ruột, giường như chuẩn bị định chụp ai đó.   

             Thấy động tác của đối phương như vậy, ánh mắt Giang Khương lạnh hẳn, tất nhiên là hiểu người nọ muốn làm gì, nhẹ nhàng lùi lại một cái, giơ tay ngăn ống kính của đối phương, lẳng lặng nhìn hai người, nhấn từng tiếng:   

             - Cho dù hai người muốn làm gì thì hiện tại cũng đi ra cho tôi? Tôi không muốn nói tới lần thứ ba đâu.   

             Theo lời nói của Giang Khương, một luồng ý lạnh nhàn nhạt từ từ tản ra quanh người hắn. Người khác có lẽ còn không cảm thấy nhưng hai người Trương Nghĩa Long lại nhìn hai mắt lạnh ngắt của Giang Khương, còn có ý lạnh khiếp người trong giọng nói của hắn, chỉ cảm thấy hai ánh mắt sắc bén đang khiến thân thể người ta rét run.   

             Hai người không tự chủ được lui lại phía sau mấy bước. Mà vẻ cười lạnh vốn có trên mặt Trương Nghĩa Long đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại là một tia kinh hoàng bất ngờ.   

             Bị Giang Khương bức bách, hai người nhìn nhau một cái, sau đó chẳng kịp nói gì thêm, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt kinh hoàng, xoay người bối rối rời đi.   

             Nhìn hai người kinh hoảng rời đi, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra. Vừa rồi thật sự hắn đã hơi căm tức rồi. Người khác gây chuyện với hắn thì không sao, nhưng lại dính dáng tới Từ Thanh Linh thì đã chạm tới vảy ngược của Giang Khương rồi. Hắn cũng không sợ hay lo lắng gì, nhưng nếu đối với Từ Thanh Linh mà nói, loại chuyện này sẽ ảnh hưởng tương đối lớn.   

             Cho nên khi phát hiện ra đối phương nhận ra Từ Thanh Linh, chuẩn bị chụp ảnh, rốt cục Giang Khương đã nổi giận rồi. Dưới tinh thần lực khổng lồ của hắn, còn có sát khí kinh khủng bộc phát, hai vị vua không vương miện kia rốt cục cũng phải bại lui một cách hoa lệ.   

             Chẳng qua nhìn bóng lưng hai người, lông mày Giang Khương vẫn nhíu lại. Hắn cảm giác có chút vấn đề, biết đây chỉ là một chuyện nhỏ, đưa lên diễn đàn Đông Đại um sùm thì thôi, làm sao có thể khiến phóng viên Thần Báo chú ý đến, thậm chí còn phái người tới nhanh như vậy được?   

             Đột nhiên trong lòng Giang Khương bắt đầu có một tia dự cảm điềm xấu. Phóng viên này nếu thật sự muốn làm to chuyện thì cũng rất phiền toái. Hy vọng bọn họ có thể biết khó mà lui...   

             Chẳng qua khi Giang Khương xoay người, một tia lo lắng vốn có chợt biến mất, chỉ còn lại nụ cười ấm áp mờ nhạt.   

             Mang theo ý cười, tầm mắt đảo qua đám sinh viên, cũng hơi dừng lại ở vị trí dáng người xinh đẹp kia, nhìn thấy cô gái trong mắt đã tràn ngập kinh hoàng, hơn nữa mặt còn hơi trắng bệch ra kia, hắn mỉm cười một chút.   

             Cảm nhận ánh mắt kinh hoàng của đối phương dần dần biến mất nhờ được mình dùng ánh mắt truyền tinh thần lực mạnh mẽ, lúc này Giang Khương mới thở hắt ra. Hắn cũng không muốn đối phương phải chịu đựng bất cứ áp lực nào.   

             - Nào... Hai con ruồi đã bị đuổi đi rồi... Chúng ta tiếp tục học bài...   

             Chậm rãi trở về bục giảng, Giang Khương tiện tay lật hai trang sách, nhìn đám sinh viên xung quanh, mỉm cười nói.   

             Sinh viên trong lớp đều phát ra tiếng cười thoải mái đầy thiện ý. Bọn họ nhìn hai người vừa rồi cũng không thuận mắt. Chụp ảnh cái gì chứ? Coi viện y học của chúng ta không có ai à?   

             - Cố trướng... Ngoài đặc thù ở...   

             Giang Khương lại chậm rãi nói. Mà hai người Trương Nghĩa Long của Thần Báo Vân Giang vừa rồi đang đứng trong hành lang cách cửa không xa, lúc này trong lòng còn sợ hãi liếc nhau.   

             Bọn họ không rõ làm sao đột nhiên người thanh niên kia lại đáng sợ giống như thú dữ vậy. Lúc ấy bọn họ cảm giác giống như bị một con mãnh hổ hung ác nhìn chằm chằm, giống như hai người bọn họ chỉ hơi có chút ý kháng cự liền sẽ lập tức bị xé xác vậy.   

             Cho nên hiện tại hai người vẫn còn cảm thấy trống ngực mình đang đập thình thịch.   

             - Làm sao bây giờ? Người này hình như rắn mềm đều không ăn...   

             Người thanh niên cầm máy ảnh kia nhìn Trương Nghĩa Long, thở hổn hển nói.   

             Lúc này Trương Nghĩa Long cũng cảm thấy uất ức. Gã biết rõ người nào xử được người nào không, nhưng thật không ngờ đối mặt với một thầy giáo cỏn con như vậy, mình lại bị đối phương khiến cho chật vật thế. Gã làm phóng viên đã nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên gặp phải. Phải biết rằng những người khác lúc gặp gã đều khách khí, sợ đắc tội với gã.   

             Nghiêm mặt âm trầm một chút, sau đó gã nói lạnh lùng:  

             - Để tôi gọi điện cho chủ nhiệm, bảo ông ấy giao tiếp với Đông Đại. Tôi cũng không tin thằng ranh này có thể gây nên sóng gió gì.   

             - Nhưng bên phía chủ nhiệm... Ông ấy...   

             Người thanh niên cầm máy ảnh lo ngại nói.   

             Trương Nghĩa Long cười lạnh một tiếng, nhìn người thanh niên kia, cười nói:   

             - Tiểu La, cậu cũng chưa hiểu rõ lắm, lần này cấp trên giao nhiệm vụ xuống, nếu hoàn thành không tốt thì ông ta cũng phải khốn đốn... Bên này chúng ta làm không được, hiển nhiên ông ta phải ra mặt!   

             - Ồ... Vậy là tốt rồi. Vậy là tốt rồi... Vẫn là anh Long hiểu rõ nhất...   

             Nghe những lời này, Tiểu La kia cũng cảm thấy chấn động. Vốn gã cảm thấy nhiệm vụ hôm nay hơi kỳ quái, nhưng thật không ngờ quả nhiên việc này có tình huống đặc thù thật.   

             Trong lúc Trương Nghĩa Long này bắt đầu gọi điện cho chủ nhiệm của bọn họ thì tại một ngọn núi nguy nga cách đó ngoài ngàn dặm, dưới núi lớn có một thung lũng nhỏ yên tĩnh. Phía trước thung lũng này có một con sông nhỏ chừng mấy mét trong suốt, uốn lượn khúc khuỷu....   

             Mà trong thung lũng này có mười mấy tòa biệt thự cực kỳ hiện đại. Ở trong tòa biệt thự lớn tại trung ương, cha con nhà họ Tề đang ngồi trên ban công, vừa phơi nắng vừa ngồi cạnh một lò đất đỏ, ăn thịt uống rượu.   

             Tề Nhạc Minh gắp một miếng thịt thơm ngát bỏ vào miệng, nhấm nháp tinh tế, sau đó bưng chén rượu vàng đã đun ấm, nhấp khẽ một ngụm rồi mới thở hắt ra, nhìn về phía cha gã ở đối diện:   

             - Cha... Chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua cho Giang Khương kia như vậy?   

             Sắc mặt Tề Lãng hơi âm trầm nhìn con trai mình một cái, chậm rãi cười, sau đó đưa tay cầm đũa duỗi vào trong lò, gắp một miếng thịt, bỏ vào miệng nhai hai cái, lại hài lòng nuốt xuống, sau đó mới cất tiếng cười nói:   

             - Nhạc Minh... Con biết tại sao hơn trăm năm trước, nhà họ Tề tôi chẳng qua cũng chỉ là một thế gia cấp hai bị khinh thường, nhưng một trăm năm nay lại có thể lật người trở thành một trong mấy thế gia đứng đầu Hoa Hạ không?   

             Nghe Tề Lãng nhắc tới chuyện này, tinh thần Tề Nhạc Minh rung lên, ngẩng đầu trầm giọng nói:   

             - Chính là nhờ tổ tiên nằm gai nếm mật, phấn đấu mạnh mẽ...   

             Nhìn ánh mắt phấn chấn kiêu ngạo của Tề Nhạc Minh, Tề Lãng lại cười, phất tay nói:   

             - Không... Đó cũng không phải là nguyên nhân chính thức...   

             Thấy cha lắc đầu, phất tay cười, Tề Nhạc Minh ngạc nhiên nói:   

             - Cha... Thế là bởi vì sao?   

             - Cẩn thận, cẩn thận...   

             Mỗi câu mỗi chữ Tề Lãng nói đều nhìn Tề Nhạc Minh, từ tốn nói tiếp:   

             - Năm đó nhà họ Tề tôi khi nhà Tần bị diệt trừ, nhưng dựa vào ông tổ và các vị tổ tiên, làm người biết tiến lui, cẩn thận từng bước một đi tới, lúc này mới kéo dài được nhà họ Tề c   

             - Mà đồng thời bởi đại kiếp họa sáu mươi năm trước, thế lực mọi nhà đều giảm, nhưng nhà họ Tề chúng ta lại làm việc kín đáo, tiện đà nhân cơ hội nổi dậy, mới có địa vị uy thế như ngày hôm nay...   

             Nói tới đây, Tề Lãng cười lạnh nói:   

             - Cho nên... Nhà họ Tề chúng ta vẫn luôn lấy cẩn thận làm đầu. Lần này chuyện thằng ranh Giang Khương quả thật có chút quái dị. Trong thời gian mấy năm, quả thật chúng ta không điều tra được hắn... Đồng thời trong thời gian ngắn như vậy có thể tiến bộ vượt bậc, không biết là lúc ấy hắn cố ý yếu thế hay quả thật hắn tiến bộ thần tốc như thế.   

             - Nhưng mà không nghi ngờ gì nữa... Tất nhiên phía sau hắn có người tồn tại...   

             Tề Lãng trầm giọng nói:   

             - Nếu như không có ai, con có thể nghĩ ra cái gì khiến một người có thể tiến bộ thần tốc như vậy không?   

             Nghe được lời này, Tề Nhạc Minh trầm mặc, một lúc lâu mới gật đầu nói:   

             - Cha... Người nói có lý... Là con chưa nghĩ chu toàn!

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement