Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)

Ads

Phẫu thuật cắt chân bình thường đều phải thắt những chỗ quan trọng như mạch máu gì đó rồi mới rạch từng tầng cắt đứt.   

             Mặc dù thầy thuốc Đào chưa từng thật sự thử làm loại phẫu thuật này nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Có điều nhìn Giang Khương làm như chặt móng giò, vung dao lên lưu loát hạ xuống vài cái là cắt xong chân của người ta…   

             Lúc này thầy thuốc Đào thật sự có chút choáng váng, phẫu thuật này phải làm như vậy thật sao?   

             Lúc này Giang Khương cầm bắp chân vừa bị cắt đi tiện tay gác qua một bên, sau đó cầm kìm kẹp kim và nhíp lên định thắt và khâu lại thì thấy dáng vẻ đó của thầy thuốc Đào, không khỏi khẽ cười. Hắn dùng nhíp kẹp mạch máu đang chậm rãi thấm ra một ít máu, sau đó móc kìm kẹp kim vòng một vòng. Sau khi bắt đầu thắt lại, Giang Khương mới lãnh đạm nói:   

             - Phương pháp phẫu thuật này chỉ thích hợp với tôi, không thích hợp với người khác…   

             - Hả…   

             Nghe thấy lời này của Giang Khương, thầy thuốc Đào sửng sốt một lát rồi mới hiểu Giang Khương đang nhắc nhở mình không cần quá kinh ngạc, cũng đừng có học.   

             Chỉ là lúc này anh ta vẫn không nhịn được có chút tò mò, nhiều mạch máu như vậy tại sao không chảy máu chứ? Người khác đều thắt hết cả lượt mạch máu lớn nhỏ rồi mới tiến hành phẫu thuật cắt đi nhưng thầy thuốc Giang lại làm theo trình tự ngược lại. Đầu tiên hắn cắt trước rồi mới thắt mạch máu, thật y như chặt móng giò vậy…   

             Lúc này tay chân Giang Khương cũng không chậm, đối với hắn mà nói, thắt mạch máu trước và cắt bắp chân trước không khác nhau quá nhiều, khác biệt duy nhất là vì sau khi cắt đi mới tiến hành khâu thì tiện hơn nhiều, làm như vậy có thể sẽ tiết kiệm được không ít thời gian. Nếu không nếu thắt từng cái một trước rồi mới cắt thì ngược lại sẽ mất nhiều thời gian hơn.   

             Hắn vừa mới thầm tính toán, thật ra nửa tiếng đã đến rồi nhưng vì hắn dùng thêm mấy cây châm bạc ở chỗ bắp đùi, làm chậm huyết áp của cả chân nên mới có thêm ba bốn phút, nếu không lúc này những mạch máu này sớm đã bắt đầu phun máu rồi.   

             Vậy nên lúc này động tác trong tay Giang Khương càng nhanh hơn vài phần, mà thầy thuốc Đào ở bên cạnh thấy động tác của Giang Khương chợt nhanh hơn, mà mấy mạch máu lớn chưa thắt lại hình như lượng máu chảy ra bắt đầu tăng lên, trong lòng cũng bắt đầu hiểu tình hình. Anh ta vội cầm kéo lên giúp Giang Khương…   

             Thời gian trôi qua từng phút từng giây, máu chảy ra từ một số mạch máu càng ngày càng nhiều, tay Giang Khương lại nhanh hơn mấy phần. Thầy thuốc Đào ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, mắt cũng chẳng buồn chớp, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hành động của con người có thể nhanh đến mức này sao?   

             “Phù…” Cùng với việc mạch máu cuối cùng được thắt lại, thầy thuốc Đào ngây ngẩn hỗ trợ cắt dây cuối cùng này xong, Giang Khương mới vươn vai thở phào một hơi. Vừa nãy thật là nguy hiểm, nếu còn chậm nửa phút thì phiền phức lớn rồi…   

             Cho đến lúc này, Giang Khương mới chú ý đến thầy thuốc Đào vẫn đang ngây ngốc ở bên cạnh, không khỏi bật cười. Giang Khương khẽ lắc đầu rồi cầm kìm kẹp kim lên, lại rút một sợi chỉ, bắt đầu khâu, tiếp sau đây là tiến hành khâu cơ bắp và da…   

             Thấy Giang Khương lại bắt đầu khâu, thầy thuốc Đào ở bên cạnh mới ý thức được người trợ lý như anh ta thật không đủ tư cách, sắc mặt đỏ lên, vội nói:   

             - Thầy thuốc Giang, để tôi khâu cho…   

             Giang Khương cười cười, sau đó đưa dây kim trong tay qua, nói:   

             - Được… Còn lại để anh hoàn thiện nốt!   

             - Tôi hoàn thiện nốt?   

             Thầy thuốc Đào ngây ngẩn nhìn đầu gối trống rỗng, anh ta phải khâu cả đầu gối này lại sao? Trước đây anh ta chưa làm bao giờ!   

             Nhìn dáng vẻ căng thẳng của thầy thuốc Đào, Giang Khương vừa cười vừa bỏ găng tay ra, sau đó cười nói:   

             - Anh yên tâm, bắt đầu đi… Có vấn đề thì tôi sẽ nói với anh!   

             Nghe thấy Giang Khương nói vậy, thầy thuốc Đào mới hiểu ra, cảm kích cười gật gật đầu với Giang Khương, biết Giang Khương đang cố ý cho anh ta cơ hội, huấn luyện anh ta!   

             - Được rồi, tiếp sau đây cho anh ta thuốc kháng sinh và lượng dung dịch bổ sung vừa đủ…   

             Nhìn người bị thương đã xử lý xong, Giang Khương dặn dò thầy thuốc Đào mấy câu rồi đi ra ngoài.   

             Sau khi báo cho người trung niên vẫn luôn đợi bên ngoài lều vải phẫu thuật thành công, Giang Khương mới chậm rãi rời đi trong lời cảm ơn chân thành của đối phương.   

             Phẫu thuật vừa nãy gây cho hắn áp lực cũng không nhỏ, không phải trước đây hắn chưa từng làm phẫu thuật cắt chân nhưng chưa từng làm ca nào rủi ro lớn như ca này. Ngay cả người có tinh thần cường hãn vượt xa người khác như Giang Khương làm xong cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.   

             Chỉ là khi Giang Khương vừa vươn vai một cái, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát thì xa xa lại có người nâng một thứ như là cánh cửa hoặc cáng cứu thương gì đó chạy về phía bên này.   

             Giang Khương hít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu, lấy lại tinh thần, chuẩn bị bắt đầu nghênh đón người bệnh kế tiếp.   

             Giang Khương ở đây bận rộn, cách đó mấy ngàn km, lúc này Tề Nhạc Minh đang căm tức trầm giọng hỏi A Lang:   

             - Chuyện gì vậy? Một người lớn như Giang Khương mà lại không thấy ở Bắc Kinh sao?   

             - Minh thiếu… Người của chúng ta vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Giang Khương, nhưng sáng sớm hai ngày trước, đột nhiên không thấy tăm hơi bóng dáng của Giang Khương đâu, không tìm được bất cứ tin tức hắn rời khỏi Bắc Kinh nào. Dù là máy bay hay tàu hỏa đều không hề có ghi chép gì…   

             Lúc này A Lang cũng có chút bất đắc dĩ nhíu mày đáp.   

             Lúc này Tề Nhạc Minh lạnh giọng hừ nói:   

             - Chẳng lẽ hắn biết chúng ta đang theo dõi hắn?   

             - Không… Chắc không đâu, người của chúng ta rất ổn thỏa, dù là theo dõi cũng ở chỗ cực xa… Tuyệt đối không thể có người phát hiện ra được!   

             A Lang chắc chắn nói.   

             - Dù sao thì mấy ngày này Giang Khương cũng tiếp xúc với đại viện Dương gia không ít, người của chúng ta tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện ra!   

             - Vậy rốt cuộc hắn đi đâu rồi? Chẳng lẽ bay được à?   

             Cuối cùng Tề Nhạc Minh cũng không nhịn được rít gào lên. Anh ta đã định đợi Giang Khương rời khỏi tầm mắt của Dương gia quay về Vân Giang sẽ phái mấy cao thủ đi lôi tên này về, nhưng giờ không thấy người đâu thì phải làm sao?   

             - Minh thiếu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ tiếp tục cho người điều tra… Nhất định sẽ tìm cho ra tên đó!   

             A Lang lúc này cũng cắn răng, trầm giọng nói.   

             Không chỉ mình bọn Tề Nhạc Minh đang sốt ruột tìm tung tích của Giang Khương, lúc này Phan Hiểu Hiểu cũng đang phiền não liên tục gọi vào di động của Giang Khương nhưng lần nào cũng không phải thông báo “Số điện thoại quý khách gọi hiện không liên lạc được”, hoặc là “Số điện thoại quý khách gọi hiện đã tắt máy”.   

             - Tên này không nói tiếng nào đã đi đâu vậy? Hai ngày rồi, di động cũng tắt máy…   

             Phan Hiểu Hiểu hầm hừ ngồi trên ghế sô pha, hung hăng ném di động xuống bàn.   

             Lúc này một người phụ nữ trung niên mặc áo lông cao cổ có khí chất cao quý đang thu dọn phòng khách thấy dáng vẻ hầm hừ này của Phan Hiểu Hiểu, không khỏi  

             mỉm cười nói:   

             - Sao vậy Hiểu Hiểu? Ai chọc con không vui thế?   

             - Không ai cả… Tự con không vui!   

             Phan Hiểu Hiểu hầm hừ gác đôi chân thon dài được bao bọc bởi chiếc quần jean lên bàn trà, cầm di động lên nhìn nhìn, sau đó lại ném về ghế sô pha.   

             Nhìn dáng vẻ tức giận của con gái, người phụ nữ kia không khỏi mím môi cười, nói:   

             - Là Giang Khương đúng không? Sao nó không đến tìm con?   

             - Hừ… Con không biết tại sao từ sáng sớm hôm qua điện thoại anh ta đã không gọi được rồi…   

             Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực nói.   

             Mẹ Hiểu Hiểu ngẩn người, sau đó cười nói:   

             - Có thể là nó có chuyện gì đó, con đừng lo lắng…   

             - Hừ… Con không thèm lo lắng cho anh ta…   

             Dường như chịu ảnh hưởng của động đất Lỗ Sơn, tại Vân Giang… Lúc này cũng có mấy người không hẹn mà cùng gọi điện cho Giang Khương, bao gồm Hồ lão y sư, Tuyên Tử Nguyệt, Từ Thanh Linh, còn cả… Lý Tiểu Vũ…   

             Di động của Giang Khương nổi tiếng là không tắt máy, di động của người khác có thể pin thường chỉ dùng được một ngày nhưng di động của Giang Khương ngoài gọi điện, thỉnh thoảng nhắn tin ra thì về cơ bản rất hiếm khi lôi ra làm việc khác nên gần như chưa từng xuất hiện tình trạng tắt máy vì hết pin.   

             Nhưng khi tất cả mọi người đều gọi điện cho hắn thì điện thoại lại không gọi được, không biết đã gây ra bao nhiêu ai oán. Không ít người đã nghĩ hôm nay không mở máy thì chắc ngày mai hắn sẽ phải mở máy.   

             Có điều sự thật luôn tàn khốc, rất rõ ràng ngày mai cũng không thể mở máy…   

             Giang Khương bận rộn cả buổi sáng, đợi khi hắn hết bận thì đã đến lúc ăn cơm trưa. Bây giờ ở bên Viện y tế về cơ bản mọi người đều ăn cơm tập thể, có mấy thím chuyên phụ trách nấu cơm làm thức ăn, còn về gạo hay thức ăn gì đó thì không thiếu, mùi vị thức ăn nấu ra cũng không tệ.   

             Giang Khương trước giờ đều ăn nhiều, đặc biệt là trong tình trạng cực kỳ bận rộn như thế này, hắn ăn càng nhiều hơn. Sau khi ăn xong hai bát cơm to, Giang Khương có chút mệt mỏi, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, sờ lấy một ít Lão sơn sâm ra bỏ vào miệng, chậm rãi nhai rồi khẽ nhắm mắt lại, ngủ một lát.   

             “Phát hiện năng lượng sinh vật đặc biệt, bắt đầu hấp thu… Cơ thể tiến vào trạng thái ngủ đông, tự động vận hành phương pháp vận khí Ngũ Cầm…”   

             - Thầy thuốc Giang? Thầy thuốc Giang…   

             Giang Khương nghỉ ngơi chưa được bao lâu, chỉ chưa đến một tiếng thì đã bị tiếng gọi truyền đến từ bên ngoài làm tỉnh dậy.   

             Giang Khương mở mắt ra, tin tức trong đầu lại lần nữa hiện lên: “Cơ thể ngừng ngủ đông, hiện mức độ tích lũy năng lượng Cửu Vĩ đuôi 4 là 5%...”   

             Nghỉ ngơi gần một tiếng nên tinh thần tự giác của Giang Khương tốt lên rất nhiều, lập tức tinh thần phấn chấn gấp trăm lần bước ra bên ngoài. Lần này là một bệnh nhân thôn Hạ Chúc đưa đến, cũng là một bệnh nhân bị ngoại thương, một mình thầy thuốc Đào không xử lý được, Giang Khương đi giúp thầy thuốc Đào. Hai người mất hơn chục phút, rất nhanh liền xử lý xong, chỉ còn lại công việc truyền dịch và chống nhiễm trùng.   

             Thấy không còn chuyện gì nữa, nhớ ra bên phố bên kia còn bày ba cỗ quan tài, Giang Khương nghĩ nghĩ rồi nói với thầy thuốc Đào một câu sau đó dẫn Tiểu Bảo đi về phía con phố kia…

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement