Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)

Ads

- Không có, một điểm cũng không có.   

             Thấy Mã Tiểu Duệ một chút mặt mũi cũng không thèm cho, mặt Giang Khương không khỏi đen lại.   

             - Cô nhỏ mọn như vậy, sư phụ của cô có biết không?   

             Đi phía sau, Giang Khương buồn bực lẩm bẩm, quyết định đi theo đằng sau Mã Tiểu Duệ, quyết không buông tay.   

             - Nói không có thì không có.   

             Bị Giang Khương theo đằng sau, Mã Tiểu Duệ rốt cuộc tức giận, xoay người trợn tròn mắt nhìn Giang Khương:   

             - Anh nhiều điểm như vậy mà còn đi mượn tôi. Không có, một điểm cũng không có.   

             - Haha…   

             Giang Khương sờ mũi, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Duệ, cười nói:   

             - Đừng nhỏ mọn như vậy mà. Tôi đâu có mượn nhiều, chỉ một hai trăm điểm thôi.   

             - Một hai trăm? Không có.   

             Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Giang Khương, nói như đinh chém sắt.   

             - Không phải chứ? Cô nhỏ mọn như vậy sao? Tôi biết cô không có tám trăm thì cũng có năm trăm mà.   

             Giang Khương há to miệng nhìn Mã Tiểu Duệ, không nhịn được hừ một tiếng.   

             - Nhỏ mọn cái đầu anh đấy.   

             Mã Tiểu Duệ chống nạnh, hất cái cằm xinh đẹp, nhìn Giang Khương bằng cặp mắt hèn mọn:  

             - Chẳng lẽ anh không có? Anh nhiều điểm hơn tôi không biết bao nhiêu lần, bây giờ còn mượn của tôi. Chẳng lẽ anh dùng điểm của mình đi tán gái?   

             - Tán gái?   

             Giang Khương nhìn Mã Tiểu Duệ, một hồi lâu mới phản ứng lại:   

             - Điểm có thể đi tán gái sao? Tôi không có ở trong viện, tôi lấy điểm đi bằng cách nào?   

             Nghĩ đến đây, Giang Khương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trầm giọng nói:   

             - Hơn nữa mang điểm đi tán gái có lời không? Có em nào chịu lấy điểm đó không?   

             - Vô sỉ.   

             Nhìn biểu hiện vô sỉ của Giang Khương, Mã Tiểu Duệ không nhịn được mắng một câu, sau đó vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, nói:   

             - Vậy anh cần nhiều điểm như vậy để làm gì? Anh cũng biết điểm không dễ kiếm mà. Người khác làm quanh năm suốt tháng cũng chỉ được mấy chục đến trăm điểm. Anh mới là người không lo về điểm đấy chứ.   

             - Ai nói tôi không lo?   

             Vẻ mặt Giang Khương oan khuất nhìn Mã Tiểu Duệ, cầu xin:   

             - Cô cho rằng lần này tôi đến tỉnh Nam là chuyện đơn giản sao? Không cần dùng gì sao? Để hoàn trả một ân tình, khác không nói, Thanh Tâm trà là phải có hơn một cân.   

             - Cái gì? Hơn một cân?   

             Nghe được điều này, hai mắt Mã Tiểu Duệ trợn tròn.   

             Cầm cái hộp trà, Giang Khương cười ha hả nhìn Mã Tiểu Duệ một bên:   

             - Sau này sẽ mời cô ăn cơm.   

             - Ăn cơm? Hừ, anh đã trở thành quỷ nghèo, còn muốn mời tôi ăn cơm?   

             Mã Tiểu Duệ khinh thường nói.   

             - Tôi không có điểm, nhưng tôi có tiền, có đến mấy trăm vạn.   

             Giang Khương nói:   

             - Nói đi, muốn ăn cái gì?   

             - Vậy à? Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi. Kim Lăng thật ra còn có mấy món ăn còn đắt tiền hơn cả trong viện nữa đấy.   

             Nửa ký tôm hùm Châu Úc, cộng thêm một chai rượu Philipines năm 1982, Mã Tiểu Duệ ăn đến quên trời quên đất. Chỉ là động tác của cô dần dần chậm lại, vừa ăn vừa len lén ngẩng đầu nhìn Giang Khương phía đối diện, ánh mắt có chút hoảng hốt.   

             Giang Khương đang nhét một miếng thịt tôm trắng nõn vào miệng, sau đó nhấp một ngụm rượu, lúc này mới quay sang nhìn Mã Tiểu Duệ phía đối diện, nói:   

             - Làm sao vậy? Tại sao lại không ăn?   

             - Không đúng, không đúng.   

             Nhìn vẻ mặt và giọng nói của Giang Khương, Mã Tiểu Duệ lắc đầu, buông thức ăn trong tay xuống, cảnh giác nhìn hắn:   

             - Không được bình thường, tuyệt đối không được bình thường.   

             - Tại sao lại không được bình thường?   

             Giang Khương mỉm cười nhìn Mã Tiểu Duệ phía đối diện, tùy ý hỏi.   

             - Nói, anh lại muốn làm gì? Anh là một con quỷ keo kiệt, tại sao hôm nay lại hào phóng như vậy? Tuyệt đối là có chuyện.   

             Mã Tiểu Duệ nhìn chằm chằm Giang Khương, trầm giọng nói.   

             Gương mặt Giang Khương không khỏi đỏ lên, lắc đầu nói:   

             - Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề.   

             - Không có vấn đề?   

             Mặc dù biết Giang Khương rất ít khi gạt người, nhưng vẻ mặt của Mã Tiểu Duệ vẫn rất hoài nghi nhìn Giang Khương, trầm giọng hỏi.   

             - Đúng, tôi mời cô ăn mấy thứ này, tuyệt đối không có vấn đề.   

             Giang Khương gật đầu nói.   

             - Thế thì có chuyện gì? Mau thành thật nói ra. Nếu không, anh cái gì cũng đừng nói.   

             Mã Tiểu Duệ thấy Giang Khương có chút né tránh ánh mắt của mình, hừ lạnh nói.   

             Giang Khương sờ mũi, rồi lại nhìn Mã Tiểu Duệ, rốt cuộc ngượng ngùng gật đầu:   

             - Được rồi, tôi nói thật.   

             - Được, nếu không nói thật, cho phép trở mặt.   

             Mặt Mã Tiểu Duệ màu tím, hầm hừ đi đằng trước, Giang Khương đi theo đằng sau, làm thế nào cũng phải gia tăng tốc độ mới có thể theo kịp.   

             - Đừng có mà đi theo tôi. Đi theo tôi, tôi đánh chết anh.   

             Mã Tiểu Duệ xoay người lại, hung hăng nhìn Giang Khương, gương mặt xinh đẹp tức giận nói.   

             Giang Khương nhún vai, chẳng chút để ý, cười nói:   

             - Không sao, cô muốn đánh thì cứ việc đánh.   

             Nhìn Giang Khương cười hì hì trước mặt mình, Mã Tiểu Duệ có cảm giác muốn đập vào mặt của hắn, một quyền bổ tới.   

             Giang Khương cũng không trốn tránh, đứng im tại chỗ, chuẩn bị cho bà nương xả giận.   

             Mã Tiểu Duệ bổ xuống một quyền, mắt thấy sắp đánh trúng người Giang Khương nhưng hắn vẫn cứ đứng im, không hề né tránh, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, mười thành công lực giảm xuống còn ba thành.   

             Nhìn Giang Khương bị mình đánh trúng lui hai ba bước, nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn mỉm cười như cũ, Mã Tiểu Duệ đứng im tại chỗ, bó tay chẳng biết làm sao.   

             - Được rồi, anh lại cần điểm để làm gì?   

             Mã Tiểu Duệ hít sâu hai hơi, khiến cho lửa giận của mình tiêu tan hai phần, sau đó hỏi.   

             - Đổi dược.   

             Nghe Mã Tiểu Duệ hỏi, Giang Khương vui vẻ đáp.   

             - Đổi dược làm gì? Anh dùng nhiều điểm để đổi trà, tại sao lại không dùng nó để đổi dược?   

             Mã Tiểu Duệ nghiến răng nói.  

             - Cũng không còn biện pháp nào cả. Cái đó là trả ân tình người ta.   

             Giang Khương thành thật nói.   

             - Dùng trà trả ân tình. Thế còn dược?   

             Mã Tiểu Duệ hít một hơi thật sâu, hỏi lần nữa.   

             - Cũng là trả ân tình.   

             Giang Khương nói xong, sắc mặt Mã Tiểu Duệ trong nháy mắt liền tái xanh, ánh mắt trở nên nguy hiểm.   

             - Tại sao anh không đi chết đi?   

             Thấy Mã Tiểu Duệ một lần nữa huy quyền đến, cộng với tiếng kêu phẫn nộ, lần này Giang Khương không dám đứng im, biết được bà nương này đã nổi bão, lập tức quyết định xoay người bỏ chạy thật nhanh.   

             - Tên khốn kiếp.   

             - Có ngon thì đừng chạy.   

             Nửa tiếng sau, Giang Khương rốt cuộc phát hiện một chuyện, đàn bà mà nổi bão thì là chuyện đáng sợ đến cỡ nào. Làm cho Mã Tiểu Duệ nổi bão lại càng đáng sợ hơn.   

             Theo lý, Mã Tiểu Duệ đánh không lại hắn, nhưng đuổi theo hắn cả nửa tiếng không thở một hơi, cho đến khi Giang Khương thở hồng hộc ôm đầu, mặc cho Mã Tiểu Duệ đánh một trận, lúc này mới xem như cho qua.   

             - Lại cần bao nhiêu?   

             Mã Tiểu Duệ dựa lưng vào một cây đại thụ, thở phì phò, ngực phập phồng khiến cho Giang Khương không khỏi len lén nhìn hai lần.   

             - Hai trăm.   

             Yếu ớt trả lời.   

             - Hai trăm?   

             Hai mắt Mã Tiểu Duệ lại trợn tròn, thanh âm cao hơn một nốt.   

             Nhưng lần này cũng chỉ có cao, sau đó lại lặng im.   

             - Được rồi, lấy đi, cho anh hết đấy.   

             Mã Tiểu Duệ hữu khí vô lực phất tay, thở dài nói.   

             - Ừ, ừ.   

             Giang Khương gật đầu, thầm nghĩ:   

             - Bị đánh cũng không phí công.   

             Sắc mặt của La lão cũng không tốt lắm, ngồi trong phòng làm việc, vừa uống trà vừa nhìn Giang Khương đang cúi đầu nhu thuận một bên.   

             Trong phòng làm việc hoàn toàn yên tĩnh. Cho dù máy lạnh làm việc hết công suất, nhưng trong lòng Giang Khương vẫn phát lạnh. Hắn cảm giác hơi thở của mình nặng nề hơn một chút.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement