Binh Vương Thần Bí - Giang Khương (Truyện full)

Ads

Bệnh nhân nằm trên giường tên Picari, là người da đen Agueiro, phát bệnh đã một tuần lễ, lúc này vẫn đang sốt, cả người trông vô cùng uể oải, có điều người này vẫn coi như còn tỉnh táo, uể oải mở đôi mắt đầy tia máu, trên gương mặt đen thui đang nhìn Giang Khương với vẻ mặt cổ quái.   

             Mấy ngày nay, từ lúc gã phát bệnh, ngày nào cũng có bác sĩ đến kiểm tra, nhưng tới giờ chưa có bác sĩ nào kéo cổ tay gã không lên tiếng kỳ quái thế này.   

             Nhưng cho dù thế nào, vẻ cổ quái trên mặt Picari dần được thay bằng nét hưng phấn. Từ lúc phát bệnh đến giờ chưa hề thấy gá hơn, bệnh tình chỉ càng lúc càng nghiêm trọng. Rõ ràng các phương pháp chữa trị của mấy bác sĩ o hề có hiệu quả tốt. Còn những người bị bệnh nặng xung quanh được người ta đưa đi sau đó không quay về nữa.   

             Gã rất rõ, kết cục của những người đó như thế nào. Gã không cam tâm chết đi như vậy. Nhưng dù mỗi ngày gã đều được chữa trị nhưng tình hình không hề có chuyển biến gì tốt. Vị bác sĩ trước mặt hình như không giống các bác sĩ trước, phương pháp chữa trị hình như cũng khác, điều này khiến gã không kìm được lại dấy lên một tia hy vọng.   

             Giang Khương bắt mạch xong, cẩn thận nhìn lưỡi của bệnh nhân rồi đứng đó, chân mày không khỏi nhíu chặt. Căn cứ theo mạch tượng và lưỡi, người bệnh mắc loại bệnh ấm nóng, nhưng điều khiến hắn nhức đùa là, người Châu Phi thể chất vốn nóng, khác nhiều so với người Trung Quốc. Nếu muốn dùng những kinh nghiệm biện chứng trước đây để phân tích chữa trị rất khó đối chứng.   

             - Bác sĩ... bệnh của tôi... có cách gì khác không?   

             Picari nhìn thấy sự chần chừ sau kính an toàn của Giang Khương liền căng thẳng nói.   

             Giang Khương nghe thứ tiếng Anh không chính thống lắm của Picari, chân mày khẽ giật giật, nhìn tia tuyệt vọng và không cam lòng trong mắt đối phương, sau khi chần chừ một lát cũng không biết trả lời như thế nào.   

             - Bác sĩ... tôi cầu xin anh, tôi có con, tôi không thể chết được... tôi cầu xin anh...   

             Picari cố gắng kéo tay Giang Khương, ngẩng đầu cầu xin Giang Khương.   

             Giang Khương cảm nhận được đối phương đang kéo chặt tay mình qua lớp bao tay thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó nhìn cặp mắt đầy khao khát kia, nói:   

             - Yên tâm... Tôi sẽ không để anh chết đâu! Chắc chắn sẽ giúp anh có thể gặp lại con anh...   

             Sau khi khám lại cho vài bệnh nhân, cuối cùng Giang Khương cũng cùng Lô Bỉnh Nguyệt chậm rãi bước ra khỏi khu cách ly truyền nhiễm.   

             Có điều hắn không dừng lại, sau đó hắn lại đi một vòng khu quan sát truyền nhiễm, cũng cẩn thận kiểm tra cho mấy bệnh nhân rồi mới trở về lều vải của mình.   

             - Đại tá Giang Khương...   

             Lô Bỉnh Nguyệt nhìn Giang Khương ngồi ở trước bàn làm việc, cầm bút, cau mày đang suy tư gì đó. Cây bút trong tay hắn như đang viết viết gì trên giấy. Cuối cùng cô không kìm được nữa, lên tiếng nói:   

             - Chẳng lẽ ngài... Chẳng lẽ ngài định chữa cho họ bằng Trung y?   

             Giang Khương nghe Lô Bỉnh Nguyệt nói vậy thì từ từ đặt cây viết trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lô Bỉnh Nguyệt đang nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc đối diện, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái:   

             - Đúng vậy. Với tình huống trước mắt, nếu như không nghĩ biện pháp khác, trước khi tìm ra loại thuốc thích hợp sẽ chết rất nhiều người...   

             Lô Bỉnh Nguyệt thấy Giang Khương xác nhận thì cặp mắt to trong nháy mắt trợn tròn, cô nhìn chằm chằm Giang Khương một lúc, lòng tràn đầy kinh hãi nói:   

             - Đại tá Giang Khương, chẳng lẽ anh cũng am hiểu Trung y? nhưng Trung y... cũng chưa chắc đã hữu hiệu với thứ này?   

             Giang Khương thấy Lô Bỉnh Nguyệt như nhìn thấy quỷ thì khóe miệng không kìm được nở một nụ cười, nói:   

             - Đúng... Thật ra Trung y mới là chuyên ngành chính của tôi...   

             - A...   

             Lô Bỉnh Nguyệt nghe vậy thì hoàn toàn choáng váng, sửng sờ nói:   

             - Chuyên ngành của ngài không phải Tây y sao? Vậy trong sự kiện vi khuẩn của Bệnh viện đa khoa ba quân chủng lần trước, ngài làm sao...   

             Đối diện với vẻ kinh ngạc của Lô Bỉnh Nguyệt, Giang Khương không hề bất ngờ. Hắn hơi chần chừ một chút, sau đó lắc đầu lãnh đạm nói:   

             - Trung tá Lô, có một số việc không thể dùng tình huống bình thường để định nghĩa...   

             - Không thể dùng tình huống bình thường để định nghĩa?   

             Sau khi Lô Bỉnh Nguyệt thoáng suy ngẫm ý nghĩa của câu này, tia kinh hãi trong mắt càng thêm đậm. Ý của Đại tá Giang Khương này là hắn xác nhận bất luận là lĩnh vực Trung y hay Tây y hắn đều rất giỏi. nhưng Đại tá Giang Khương này giờ mới hai mươi mấy tuổi, điều này thật sự khiến người ta thấy khó tin.   

             Có điều, đối diện với tình huống hiện tại, cho dù khó tin nhưng dĩ nhiên Lô Bỉnh Nguyệt sẽ không tiếp tục truy hỏi, bất kể như thế nào, vị Đại tá Giang Khương này dường như không phải loại người không đáng tin. Hơn nữa nghi ngờ thượng cấp cũng là chuyện rất thiếu sáng suốt, cho nên Lô Bỉnh Nguyệt lựa chọn tin vào vị thượng cấp trẻ tuổi này. Bất kể như thế nào, ít nhất trước mắt mình đã không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác. Chữa ngựa chết thành ngựa sống còn hơn là hết hy vọng. Dẫu sao thì đây cũng là hơn ngàn mạng người.   

             Lô Bỉnh Nguyệt nhìn Giang Khương thoáng trầm ngâm một chút rồi bắt đầu xé tờ giấy đầu tiên như giấy nháp vứt vào thùng rác, sau đó bắt đầu nhanh chóng viết lên tờ giấy mới. Cô tò mò bước đến gần.   

             - Ngân hoa, thạch cao, sinh địa...   

             Lô Bỉnh Nguyệt nhìn tên các vị thuốc bắc được Giang Khương hạ bút viết ra, hơn nữa Giang Khương còn xác định rõ liều lượng, giờ cuối cùng cô cũng xác định, Đại tá Giang Khương này thật sự chuẩn bị dùng thuốc bắc chữa bệnh cho những bệnh nhân kia.   

             Sau khi cô chần chừ một chút, vẫn cười khổ lên tiếng nhắc nhở:   

             - Đại tá Giang Khương... Ngài định dùng thuốc bắc thì không có vấn đề gì, nhưng... Ở đây, chúng ta tìm đâu ra thuốc bắc? Chẳng lẽ vận chuyển từ trong nước sang? Như vậy... chỉ sợ không kịp!   

             Giang Khương vẫn không dừng bút, “xoẹt xoẹt xoẹt” viết mấy toa thuốc, đặt bút xuống, rồi lại cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó mới nhìn về phía Lô Bỉnh Nguyệt, chậm rãi nói:   

             - Không sao, tôi biết nơi nào có thuốc bắc có thể tạm thời dùng trước...   

             Trong ánh mắt kinh ngạc của Lô Bỉnh Nguyệt, Giang Khương gọi điện cho một người bước vào, giao toa thuốc trong tay cho người đó, nói:   

             - Theo các loại thuốc bên trên, ít nhất chuẩn bị năm trăm phần dùng trước, đương nhiên cố gắng chuẩn bị càng nhiều càng tốt... Sau đó thông báo trong nước vận chuyển khẩn cấp mười tấn dược liệu có liên quan cho chúng ta...   

             - Vâng, tôi lập tức đi chuẩn bị!   

             Người nọ cung kính nhận lấy toa thuốc, sau đó không chậm trễ xoay người đi ra ngoài, rõ ràng trên mặt không hề có chút khó khăn.   

             Lô Bỉnh Nguyệt nhìn thấy vẻ bình tĩnh của đối phương thì lúc này mới xác nhận vị Đại tá Giang Khương này đúng là có năng lực khó nói ra được. Đang ở Châu Phi mà cũng có thể cho người đi tìm được nhiều thuốc bắc như vậy, thật sự là khiến người ta thấy khó tin...

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement