Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn - Đế Nguyên Quân

Ads
Qua ngày hôm sau!

Đế Nguyên Quân đang ở trong nhà thì đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân ở bên ngoài truyền vào. Cảm nhận khí tức của đám người ở bên ngoài, Đế Nguyên Quân ngầm đoán được bọn họ chính là mười đệ tử của Thương gia.

Kể từ ngày Đế Nguyên Quân tiêu diệt toàn bộ đám hung thú thì đám người này vẫn chưa hề rời khỏi đây mà vẫn tạm thời dừng lại ở trong làng. Cùng vì có đám người này nên người ở trong làng mới cảm thấy an tâm hơn được phần nào đó và công việc săn bắn nay đã không còn khó khăn giống như trước.

“Tiền bối?”. Đám người đứng ở bên ngoài rồi nhẹ tiếng kêu gọi. “Ngươi đã tỉnh dậy hay chưa?”.

Đẩy cửa đi ra ngoài, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn quan đám người rồi lên tiếng. “Tiền bối? Các ngươi thấy ta già đến như vậy hay sao?”.

Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn hắn lộ vẻ khó nói. “Haha… Không, không”.

“Xét về tuổi tác thì ta có vẻ thấp hơn các ngươi nên đừng gọi ta như thế?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, trả lời. “Gọi ta Đế Nguyên Quân là được?”.

“Vậy, Nguyên Quân huynh đệ. Vết thương của ngươi bây giờ đã đỡ hơn trước, không biết ngươi bây giờ đã có dự tính gì chưa?”. Đám người vẻ mặt cười cười nhìn hắn, lên tiếng. “Không biết ngươi có hứng thú cùng bọn ta đi đế ngọn núi đó săn giết hung thú và tìm kiếm cơ duyên không?”.

“Ở trên đó có gì đặc biệt sao?”. Đế Nguyên Quân có chút tò mò nên lên tiếng hỏi ngược lại. “Nếu như trên đó có cơ duyên thì sao người của Thanh Lan thành đến đây lại ít như vậy?”.

“Cũng không hẳn là thế?”. Từ trong đám người, một tên nam tử khoảng chừng hai ba hai tư tuổi lên tiếng. “Tuy ở trên kia có cơ duyên nhưng bù lại là hung thú ở trên ngọn núi đó mạnh và hung hãn hơn những nơi khác. Lúc trước, có không ít cường giả của Thanh Lan thành sau khi thảo phạt được ngọn núi này và họ hướng mục tiêu tiếp theo là ngọn núi ở bên cạnh”.

“Nhưng đội quân hơn trăm người do ba vị Thiên Địa cảnh dẫn đầu lại thất bại một cách thảm hại, số người còn sống sót quay trở về chỉ tính trên đầu ngón tay. Sau đó, Thanh Lan thành cũng đã phải thêm người đến đó nhưng tất cả đều đón nhận thất bại trở về”.

“Kể từ đó nên có rất ít người đến đây để tìm cơ duyên”.

“Có chuyện như vậy sao?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía ngọn núi ở bên cạnh thì lộ ra vẻ hứng thú, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía đám người, nói. “Nếu các ngươi đã biết nơi đó nguy hiểm nhưng sao vẫn liều mình đến đó?”.

Đám người nghe thấy vậy thì trên gương mặt lộ vẻ buồn bã trả lời. “Nguyên Quân huynh đệ có điểu không biết, bọn ta đến đây cũng là vì để thử sức bản thân mà thôi. Tính ở trong gia tộc thì bọn ta chỉ là tầng lớp đệ tử bình thường nên tài nguyên tu luyện rất hạn chế và phẩm chất công pháp không cao nên muốn gia tăng được thực lực là rất khó”.

“Bên cạnh đó thì những tòa sơn nhạc khác đều đã có người của các thế lực và gia tộc khác đến nên bọn ta không thể tranh đoạt cơ duyên được với những tên thiên kiêu nên phải liều mình đến tận đây?”.

“Bọn ta chỉ cầu cơ duyên ở trong sinh tử, chỉ có thế thì thực lực của ta mới có thể sánh ngang với được bọn họ?”.

“Suy nghĩ không tệ?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt thưởng thức nhìn họ rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Biết khó nhưng không lùi, biết nguy hiểm nhưng không sợ. Không ngờ trong đám đệ tử Thanh Lan thành lại có người suy nghĩ được như các ngươi?”.

“Ta thì thấy, các ngươi nếu như có tài nguyên và công pháp tu luyện tốt thì thực lực không kém hơn đám thiên kiêu nửa mùa kia là bao?”.

“Thiên kiêu nửa mùa?”. Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, họ không biết lời nói của Đế Nguyên Quân đang ám chỉ điều gì nhưng nghe giọng điệu thì giống như hắn đang khinh thường đám thiên kiêu ở trong thành vậy.

Tuy họ không biết thân thế, thực lực thực sự của Đế Nguyên Quân nhưng sau khi chứng kiến trận chiến vừa rồi và nghe qua những lời nói của trưởng lão thì họ tin rằng thực lực của hắn không hề thua kém đám thiên kiêu.

Lúc này, có một nam tử ở trong đám người đứng ra lên tiếng. “Không biết ý của Nguyên Quân huynh đệ đang ám chỉ đến ai?”.

“...”. Nhìn ánh mắt đám người có vẻ không được thoải mái, Đế Nguyên Quân khẽ đưa tay lên ra hiệu một cái rồi đi thẳng ra ngoài và nói. “Các ngươi không cần phải nhìn ta với ánh mắt đó? Ở trong mắt các ngươi thì bọn họ có thể là thiên kiêu nhưng trong mắt ta thì không đáng được tự xưng là như thế?”.

“Các ngươi chẳng qua chỉ nhìn vào gia thế và thực lực của đám người đó mà phong tụng họ mà thôi. Còn muốn xét về thiên kiêu thật sự thì bọn họ chỉ là một tên nửa mùa mà thôi?”.

“Ta thì không quan tâm việc Thanh Lan thành có những thiên kiêu nào nhưng trong mắt ta thì ở đó có một người có thể miễn cưỡng gọi là thiên kiêu mà thôi?”.

“Không biết người trong lời nói của ngươi là ai?”. Ánh mắt đám người tò mò nhìn hắn, hỏi. “Có phải là đệ nhất thiên kiêu Mạc gia, Mạc Anh Nghiêm?”.

“Ta thấy đúng là thế rồi, Mạc Anh Nghiêm trong hai năm này đã quật khởi từ một người không có mấy tiếng tăm nhưng nay hắn lại đạt được vị trí cao ở trong bảng xếp hạng thiên kiêu”.

“Chưa kể, thời gian gần đây hắn đã cảm ngộ được da lông của thương ý nên thực lực của hắn đã được xếp là thuộc hàng mạnh nhất của lớp trẻ rồi?”.

“...”. Nhìn ánh mắt của đám người, Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Mạc Anh Nghiêm tuy có thực lực nhưng để so sánh thì hắn vẫn còn kém Lâm Tuyết Nhi một bậc”.

Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt qua nhìn nhau một lúc như đang trao đổi chuyện gì đó một lúc rồi lên tiếng trả lời. “Lâm Tuyết Nhi? Đúng là có một người như vậy tham gia?”.

“Chẳng phải vị trí ở trên bảng xếp hạng thì Lâm Tuyết Nhi kém Mạc Anh Nghiêm mấy bậc hay sao? Và thêm nữa là thực lực của cô ây không thể sánh bằng Mạc Anh Nghiêm sử dụng thương ý được?”.

“Ta còn thấy, trong số thiên kiêu lần này có khoảng năm người vượt qua được Lâm Tuyết Nhi? Không biết Nguyên Quân huynh đệ dựa vào đâu mà nói như vậy?”.

“...”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về phía phương hướng Thanh Lan thành rồi thở dài một hơi, đáp. “Để xét về thứ được gọi là thiên kiêu thì không thể chỉ dựa vào thế lực và thực lực. Mà nó còn phải dựa vào các yếu tố chủ yếu như thiên phú, đạo tâm và ngộ tính, còn hai cái phía trên chỉ là vật phụ mà thôi?”.

“Chắc các ngươi chỉ chăm chăm nhìn vào thế lực và thực lực nên mới quyết định việc ai mới là thiên kiêu? Ta tự hỏi, hai chữ “Thiên kiêu” bị người đời xem nhẹ như vậy từ bao giờ?”.

“Nếu để đám người cao tầng Thanh Lan thành chứng kiến một vị thiên kiêu chân chính thì khi nhìn lại đám đệ tử ở trong thành thì mới biết chênh lệch đến như thế nào?”.

“Nghe lời của Nguyên Quân huynh đệ thì chắc hẳn ngươi chính là thiên kiêu theo những gì mà ngươi vừa nói?”. Đám người nghe thấy vậy thì nhìn hắn với ánh mắt có chút mong chờ, hỏi. “Không biết thực lực giữa ngươi và Mạc Anh Nghiêm thì ai mới là người mạnh hơn?”.

“...”. Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, trả lời. “Ta đã không để ý đến việc bản thân có phải là thiên kiêu từ lâu rồi nên các ngươi có thể xem ta như thế nào cũng được?”.

“Còn xét về thực lực của ta và Mạc Anh Nghiêm hiện tại thì thực lực hắn sẽ mạnh hơn một chút nhưng ta muốn bại hắn không cần đến chiêu thứ hai?”.

“...”. Từng câu từng chữ của Đế Nguyên Quân vang lên khiến họ cảm thấy khó hiểu vô cùng. “Ý của ngươi là gì? Sao Mạc Anh Nghiêm có thực lực mạnh hơn nhưng ngươi có thể đánh bại hắn chỉ trong một chiêu? Chuyện này đúng là quá vô lý?”.

“Đúng thế”.

“...”. Đế Nguyên Quân ánh mắt khinh thường nhìn đám người rồi lắc đầu, trả lời. “Nói không phải khinh thường các ngươi nhưng suy nghĩ của các ngươi quá dễ dàng và còn quá nhiều thiếu sót”.

“Từ bao giờ mà thực lực lại quyết định thắng bại của một trận chiến vậy? Cho dù ta nói thế thì các ngươi cũng không hiểu, thôi thì các ngươi cần phải ma luyện nhiều hơn và khi nào đối mặt với cửa tử thì may ra còn có thể hiểu được?”.

“Mà thôi, chuyện này dừng ở đây thôi?”. Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn nhìn về phía ngọn núi ở bên cạnh thì nở một nụ cười nhẹ, nói. “Đúng lúc ta cũng cần tìm kiếm một chút cơ duyên và ta cảm thấy lời nói của các ngươi về ngọn núi đó có chút thú vị nên cũng muốn đến đó xem thử?”.

“Nếu như các ngươi muốn thì cũng có thể đi theo?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân liền một mạch lao thẳng về phía ngọn núi kia và bỏ mặc ánh mắt vừa khó hiểu, vừa khó tin của đám người.

Ngay khi Đế Nguyên quân vừa rời đi thì đám người lúc này mới bắt đầu có phản ứng lại. Họ đưa tay lên ra hiệu và lớn tiếng gọi. “Nguyên Quân huynh đệ, ta vẫn còn chưa nói hết?”.

“bọn ta chỉ mới đi đến chân núi thì đã bị hung thú phục kích? Nếu như ngươi không có chuẩn bị gì mà trực tiếp đến đó thì chẳng khác gì tự đâm đầu vào rọ?”.

Nghe thấy thanh âm của đám người từ sau lưng truyền lại nhưng hắn nào có để ý đến. Hắn chẳng quan tâm hung thú nó có thực lực mạnh yếu như thế nào? Tuy hắn vẫn chưa đạt đến đỉnh phong của cảnh giới nhưng với thực lực của hắn hiện tại thì việc đối đầu với Tứ cấp hung thú cũng không phải điều không thể.

Thấy Đế Nguyên Quân không có ý định dừng lại, đám người chỉ biết nhìn nhau với ánh mắt lo lắng và có chút hối hận rồi cắn chặt răng thốt ra. “Không còn cách nào nữa rồi? Đi”.

Quyết định đi theo Đế Nguyên Quân, họ tuy không biết bản thân sẽ phải đón nhận những nguy hiểm gì ở trước mặt nhưng họ lúc này đã không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt niềm tin lên người Đế Nguyên Quân.

- --

Ps: cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement