Thấy Tô Ngọc đột nhiên rơi lệ, Trình Tố hoảng sợ, vội vàng duỗi tay lau nước mắt cho nàng, nôn nóng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng nàng lại khóc?"

Tâm tình Tô Ngọc lúc này kích động phi thường, nghĩ đến khả năng kia, nàng cả người liền phát run, căn bản nói không thành lời.

Nàng gắt gao ôm Trình Tố, nước mắt mãnh liệt rơi xuống, sau một lúc lâu mới đứt quãng nói: "Tố Tố, sư tôn...... Sư tôn đã trở lại, người đã trở lại...... Hức.... hức...."

Trình Tố nghe xong cũng là đầy mặt không thể tưởng tượng, nàng con ngươi hơi mở, còn ngỡ mình nghe nhầm, "A Ngọc, nàng vừa nói gì?"

"Sư tôn, sư tôn đã trở lại, ta quá xuẩn, tại sao lại không nghĩ tới. Rõ ràng giống nhau như đúc, rõ ràng A Ly cả người tinh thần phấn chấn, ánh mắt muội ấy nhìn Long Trì đều mang theo vui sướng, ta thế nhưng ngây ngốc mà cho rằng người kia là thế thân."

Trình Tố cùng Lạc Thanh Từ làm bằng hữu nhiều năm như vậy, cảm tình rất nồng hậu, hơn nữa nàng cùng Tô Ngọc đã là đạo lữ, mười năm qua không có ngày nào nàng không mong Lạc Thanh Từ sống lại.

Thời khắc này nàng vừa vui vẻ lại nghi hoặc, Tô Ngọc một phen lời nói không đầu không đuôi làm nàng như lọt vào trong sương mù.

Nàng từng nghe qua một số đệ tử trong tông thảo luận về vị cô nương tên Long Trì, nói rằng nàng ấy là đồ đệ mà Nguyễn Ly mới thu nhận. Nàng khi đó kinh ngạc phi thường, còn đang muốn hỏi Tô Ngọc chuyện gì đã xảy ra, vừa vặn nghe Tô Ngọc nhắc đến tên gọi này.

Nàng rất muốn hỏi Tô Ngọc vì sao nói như vậy, nhưng thấy Tô Ngọc cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, nàng chỉ có thể nhẫn nại trước trấn an nàng ấy. Nàng kiên nhẫn vỗ về lưng Tô Ngọc, nhẹ giọng dỗ dành.

"A Ngọc không khóc, đây là chuyện tốt không gì sánh được, nàng nên vui mừng mới phải. Sư tôn nàng đang ở nơi nào? Cái gì gọi là giống nhau như đúc? Có thể nói cho ta biết không?" Trình Tố giờ phút này đau lòng Tô Ngọc, lại kinh hỉ với tin tức vừa rồi, nàng không quá rõ ràng những gì Tô Ngọc nói, nhưng cũng không thúc giục nàng ấy trả lời, mà chỉ là dịu dàng an ủi dò hỏi.

Trình Tố ôn nhu săn sóc, làm Tô Ngọc dễ chịu rất nhiều. Thẳng đến nàng ở trong ngực Trình Tố thư hoãn lại, nàng mới ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không biết như thế nào, câu đầu tiên nàng buột miệng thốt ra lại mang theo giọng mũi cùng kiều ý, "Tố Tố, ta rất nhớ nàng."

Trình Tố rõ ràng cảm giác được trái tim chính mình không nặng không nhẹ bị chạm một chút, hoàn toàn vô pháp khắc chế mà nhấp ra một mạt cười. Có thể khiến Tô đại tông chủ thành thục ổn trọng này trực tiếp thổ lộ lời yêu thương, thật là hiếm có đến cực điểm.

Nàng rũ mắt đè nặng ý cười, mở miệng nói: "Rốt cuộc nàng không chỉ nhớ sư tôn sao?"

Trong miệng là lời trêu đùa cùng ghen tuông nhàn nhạt, đôi tay lại uất thiếp mà ôm lấy Tô Ngọc, trước sau vẫn dịu dàng vỗ về phía sau lưng nàng.

Tô Ngọc gương mặt đỏ bừng, lại có chút gấp, vội vàng nói: "Ta vẫn luôn nhớ nàng, đã nhiều ngày ta vốn định bớt thời giờ đi tìm nàng, nhưng A Ly đột nhiên ra ngoài không về, ta lúc này mới không kịp."

Mấy năm nay Tô Ngọc một người chưởng quản Thiên Diễn Tông, đồng thời vẫn không quên chiếu cố Nguyễn Ly, Trình Tố tự nhiên biết nàng vất vả, cho nên vừa rồi chỉ là một chút oán trách, vẫn chưa từng giận dỗi nàng.

Nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tô Ngọc, Trình Tố khẽ cười: "Ngốc quá, ta biết nàng có việc trì hoãn, cho nên ta liền tới."

Một câu vô cùng đơn giản, lại khiến cho Tô Ngọc mềm lòng đến rối tinh rối mù, nếu không phải còn ở bên ngoài, nàng đã nhịn không được muốn hôn Trình Tố.

"Nàng còn chưa nói cho ta, Long Trì là ai? Nàng nói sư tôn đã trở lại, là có ý gì?"

Trình Tố vừa hỏi xong, Tô Ngọc lại kìm nén không được cảm xúc, biểu tình trên mặt nàng trong nháy mắt liền thay đổi rất nhiều lần, sau đó mới gập ghềnh đem tiền căn hậu quả nói rõ cùng Trình Tố.

Trình Tố nghe được cũng là vẻ mặt không thể tin tưởng, Tô Ngọc hiển nhiên còn có chút hoảng loạn, lại lần nữa chứng thực, "Tố Tố, lời vừa rồi của nàng đã đánh thức ta. Tình cảm giữa sư muội cùng sư tôn, trước đây ta không biết rõ, nhưng ta có thể cảm giác được A Ly rất quan tâm sư tôn, muội ấy có thể vì sư tôn mà làm tất cả. Sư tôn rời đi mười năm, linh hồn A Ly cũng đi theo suốt mười năm đó, trước mắt muội ấy đột nhiên chuyển biến, nhất định là có nguyên nhân, đúng hay không? Đổi lại là ta, gặp được một người giống hệt sư tôn, ta đương nhiên cũng sẽ hoảng hốt, cũng sẽ muốn đối tốt với người đó, nhưng không thể nào nhìn đối phương liền vui mừng, hẳn là khổ sở mới đúng. Nàng biết không, ánh mắt sư muội nhìn Long Trì, thật sự chính là đang nhìn người trong lòng, thần hồn điên đảo."

Tô Ngọc một hơi nói xong, lại hỏi Trình Tố, "Cho nên lời giải thích duy nhất, Long Trì chính là sư tôn, có phải không? Hơn nữa ta lúc ấy bị ma quỷ ám ảnh, cho rằng A Ly xem Long Trì là thế thân của sư tôn, liền nhịn không được cùng Long Trì nói vài câu."

Kể đến đây, Tô Ngọc vừa buồn bã lại ủy khuất, làm Trình Tố dở khóc dở cười, "Nàng đã nói những gì?"

"Ta nói nàng ấy chính là nàng ấy, không phải thế thân, càng không thay thế được sư tôn, trên đời này cũng không ai đủ tư cách thay thế được sư tôn ta. Nàng ấy cũng không sinh khí, chỉ là nói với ta rằng, nếu trong lòng ta không ai thay thế được sư tôn, vậy trong lòng A Ly thì sao?" Nói đoạn, Tô Ngọc bưng mặt, "Long Trì chính là sư tôn đúng hay không? Nhưng vì sao sư tôn lại thay đổi thân phận, trở về lại không cho ta biết, thậm chí A Ly cũng không chịu nói cho ta."

Nghĩ vậy Tô Ngọc lại khẩn trương vạn phần, vạn nhất nhận sai người liền xấu hổ đã chết, vạn nhất sư tôn không trở về làm sao bây giờ.

Trình Tố vội vàng an ủi Tô Ngọc, "Nếu nàng hoài nghi, vậy đi nghiệm chứng. Nàng so với ta càng hiểu biết A Ly, hẳn là hiểu rõ tính cách muội ấy. A Ly cùng Thanh Từ cảm tình nồng hậu, tự nhiên gặp người có dung mạo tương tự, muội ấy sẽ đối xử tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không đem tình cảm đặt vào người không liên quan. Bằng không, muội ấy cũng không xứng với sự hy sinh của Thanh Từ.". Đam Mỹ Hay

Tô Ngọc lập tức liền đứng ngồi không yên, "Không được, ta phải đi tìm Long Trì."

Trình Tố tự nhiên sẽ không cản Tô Ngọc, khẽ gật đầu, "Ta đi cùng muội."

Tại lối vào trận pháp, Lạc Thanh Từ vẫn luôn canh giữ bên ngoài, trong lòng nàng có chút phiền muộn. Tô Ngọc đứa trẻ khờ này, không biết có nghe hiểu được lời nàng không.

Nhưng trước mắt nàng cũng vô tâm tư đi cân nhắc chuyện khác, nàng biết Nguyễn Ly không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ nàng ấy lúc này, cho nên nàng mới không đi vào. Dù vậy, thông qua giấc mộng nàng cũng biết được Nguyễn Ly ở bên trong chịu tra tấn thống khổ đến bực nào.

Trong lòng đau đớn không có biện pháp giải quyết, nàng cũng vô lực gánh vác cho nàng ấy, điều duy nhất có thể làm chính là chờ đợi.

Nàng nhắm mắt lại, cảnh tượng trong giấc mộng lại một lần dũng tiến vào trong óc, kim long cả người đều là máu bị huyền thiết liên trói ở Bàn Long Trụ, sấm sét giáng xuống, kinh mạch toàn thân nàng ấy không ngừng bị gột rửa, đau đớn không gì tả được. Chính mình nhìn thấy cũng không cách nào chịu đựng nổi, nàng chỉ có thể ép bản thân dời đi lực chú ý.

Nàng ảo não vì chính mình hiện giờ quá yếu, liền bắt đầu dựa theo kinh nghiệm năm xưa, đi cảm thụ linh khí xung quanh.

Phía trước trải qua nhiều ngày bôn ba, nàng thân thể không tốt, thời gian tu hành quá ngắn, chỉ kịp tiến tới Luyện Khí trung kỳ. Lúc này trong lòng nàng cảm xúc cuồn cuộn, lại vô cùng khát vọng chính mình có thể lần nữa vấn đỉnh, không đến một lát linh khí xung quanh nàng giống như bị một cổ sức mạnh vô hình lôi kéo, không ngừng xoay tròn rồi hội tụ vào trong cơ thể nàng.

Tuy rằng nàng thay đổi thân thể, nhưng sự lĩnh ngộ của nàng trong tu hành chưa từng biến mất, đời trước làm Hoài Trúc Quân, nàng từ Phân Thần trung kỳ tiến tới Tiểu Thừa đỉnh phong, đều đã nắm được pháp tắc Đại Thừa kỳ, cơ hồ vượt cấp không tồn tại rào cản.

Từ Luyện Khí đến Trúc Cơ, người thường cần đến mấy năm, người có thiên phú xuất chúng thì trong vòng một năm có thể đột phá. Mới bước vào tu đạo, hết thảy đều làm lại từ đầu, nhưng đối với Lạc Thanh Từ, quá trình này giống như nước chảy mây trôi.

Khi Tô Ngọc cùng Trình Tố vội vã chạy đến trận pháp, liền nhìn thấy Lạc Thanh Từ đã hoàn toàn chìm vào trong tu luyện, linh khí xung quanh tạo thành một lốc xoáy nho nhỏ, có thể rõ ràng nhìn đến linh lực tại mảnh thiên địa này đang mãnh tiến vào trong cơ thể nàng ấy.

Lúc Trình Tố nhìn thấy Lạc Thanh Từ, trong mắt cũng là cả kinh, khó trách nói giống nhau như đúc, gương mặt kia trừ bỏ non nớt gầy yếu một ít, căn bản chính là cùng một khuôn mẫu với Hoài Trúc Quân.

"Nàng ấy đã chìm vào minh tưởng."

Tô Ngọc nghe Trình Tố nói xong, đầy mặt kinh ngạc, "Nhưng nàng ấy mới Luyện Khí mà thôi...." Nói xong nàng nhanh chóng quay đầu xem Trình Tố, hai người ánh mắt đối diện, đều đã xác thực được phỏng đoán trong lòng.

Một tiểu cô nương mới 17 tuổi, vừa nhập luyện khí, tuyệt không có khả năng dưới tình huống này chìm vào minh tưởng. Hồn nhiên quên mình, phá vỡ hư không, loại cảnh giới này thuyết minh người tu đạo đã đạt đến trình độ khống chế linh lực siêu phàm, đạo tâm vượt xa cảnh giới trước mắt, thậm chí là đã nắm được pháp tắc của thiên đạo.

Tô Ngọc nhất thời không dám chuyển bước chân, nàng liền như vậy nhìn Lạc Thanh Từ, nước mắt mãnh liệt mà xuống, bùm quỳ gối trước mặt sư tôn.

Nàng sớm nên nghĩ tới, người có thể khống chế linh lực khủng bố đến mức này, lại là cực phẩm Băng linh căn vạn dặm không tìm thấy một ai, trừ bỏ sư tôn, trên đời cũng không thể có người thứ hai.

Trình Tố xem đến đau lòng lại chua xót, nàng nửa ngồi xổm bên cạnh Tô Ngọc, đỡ nàng ấy lên, ngước mắt nhìn Lạc Thanh Từ sắp tiến vào cảnh giới Kim Đan, hốc mắt đỏ bừng: "Tửu lầu Tố Linh mấy chục năm qua vắng chủ, ta tinh chế được mấy loại linh trà quý hiếm cũng không người đến phẩm, hiện giờ cuối cùng có thể."

Nàng chịu đựng nước mắt, hướng Tô Ngọc nói: "Thanh Từ thật sự đã trở lại, A Ngọc, tảng đá trong lòng nàng có thể rơi xuống."

Tô Ngọc vùi vào trong lòng ngực Trình Tố, khóc đến khó có thể kìm chế.

Tuy rằng nàng không biết tại sao sư tôn thay đổi thân phận, nhưng sư tôn đã trở về, những chuyện khác đều không quan trọng nữa.

Nguyễn Ly vào trận bảy ngày, Lạc Thanh Từ cũng nhập định bảy ngày. Tô Ngọc không yên lòng phái người đến thủ hộ các nàng, chính mình cũng một ngày hai bận chạy tới nhìn sư tôn mới có thể an tâm.

Trong lúc nhất thời đệ tử Thiên Diễn Tông đều nghị luận sôi nổi, nói rằng Nguyễn tiên quân đã xảy ra chuyện, cho nên tông chủ mới khẩn trương như vậy.

Tô đại tông chủ ngày thường vốn là cần cù quá độ, hiện giờ liên tiếp bảy ngày không luyện công. Ngay cả sự vụ trong tông đều chậm trễ, phần lớn đẩy cho các trưởng lão khác xử lý, khiến tam sơn cửu phong trưởng lão đều có chút kinh ngạc.

Vạn Triệt, phong chủ Trích Tinh Phong liên tiếp quan sát mấy ngày, cuối cùng nhịn không được đi tìm Giang Nguyệt Bạch: "Tử Đàn Quân, tông chủ đã nhiều ngày canh giữ ở ngoài trận pháp, Nguyễn Ly xảy ra vấn đề rồi sao?"

Giang Nguyệt Bạch đang cùng Hoa Nhứ Vãn phẩm trà, việc này nàng đã sớm nghe nói, đích xác cổ quái, nhưng Tô Ngọc luôn luôn có chừng mực, nàng cũng không lo lắng. Nàng chỉ là liếc Vạn Triệt, trêu chọc nói: "Phía trước không phải ngươi nói tông chủ còn trẻ mà ôm đồm quá nhiều việc, lại quá mức trầm ổn nội liễm, thiếu đi thanh xuân tinh thần phấn chấn, bây giờ nàng lơi lỏng chút, ngươi lại lo chậm trễ sự vụ?"

"Tử Đàn Quân, ta không phải lo lắng chuyện này, ngài không biết nhóm đệ tử ngoài kia đều đang lan truyền thứ gì. Bọn hắn nói tông chủ đến trận pháp không chỉ vì Nguyễn Ly, mà còn vì Long Trì. Hôm trước ta hiếu kỳ cũng đến nhìn qua, Long Trì kia quả thật.... cùng Hoài Trúc Quân.... Ngài cũng gặp qua dáng vẻ Hoài Trúc Quân lúc nhỏ, thật sự là...."

Nghe thế Giang Nguyệt Bạch cũng nhăn lại mi, "Ngươi nói, tông chủ là đem Long Trì nhận làm Hoài Trúc sư tỷ, lúc này mới mỗi ngày đi qua xem nàng?"

"Ai, Tử Đàn Quân cũng biết, tông chủ tâm tính thuần lương, lại phá lệ trọng tình trọng nghĩa, đặc biệt là đối Hoài Trúc Quân, nàng kính sư tôn mình như thần minh. Hoài Trúc Quân đi mười năm, Trạch Viện hết thảy đều nguyên xi chưa động, ngay cả chức vị Trưởng lão chấp pháp cũng bỏ trống. Còn có một viện hoa mai kia, ai nhìn mà không cảm khái. Hiện giờ Long Trì xuất hiện, Nguyễn Ly một tấc cũng không rời, tông chủ cũng thường thường qua đó, giống như bị mê đảo tâm hồn, ta có chút lo lắng."

Giang Nguyệt Bạch trong lòng giật mình, trầm ngâm một lát nàng mới nghiêm nghị nói: "Ta nhìn Tô Ngọc lớn lên, nàng quý trọng Hoài Trúc ta biết được, nhưng nàng không đến mức không phân phải trái, sẽ vì một tiểu cô nương dung mạo giống Hoài Trúc mà bỏ mặc đại cục, trong chuyện này tất nhiên có ẩn tình."

Nói xong nàng lại nhìn về phía Vạn Triệt, "Nhắc nhở những đệ tử kia, đây là nơi tu tiên vấn đạo, không phải chốn thế tục nhân gian, cả ngày lan truyền tin đồn thất thiệt, còn thể thống gì. Tô Ngọc là chưởng môn của Thiên Diễn Tông, nơi nào cho phép bọn hắn ở sau lưng bàn tán lung tung."

Vạn Triệt cũng có chút bất đắc dĩ, "Mấy tên nhãi ranh đó, ta sẽ đi chỉnh đốn một trận."

Buổi sáng ngày thứ tám, Tô Ngọc đang ngủ đến mơ mơ màng màng, bị người nhéo nhéo khuôn mặt, đột nhiên liền bừng tỉnh. Nàng ngước mắt nhìn Trình Tố, hừ hừ vài tiếng lại chui vào trong ngực nàng ấy ngủ vùi.

Trình Tố híp mắt nở nụ cười, thò lại gần thấp giọng nói: "Tô đại tông chủ thường ngày chưa đến giờ Mẹo liền rời giường luyện kiếm, hôm nay như thế nào sắp giờ Thìn còn muốn ngủ nướng."

Tô Ngọc duỗi tay nhéo thịt mềm bên hông Trình Tố, khàn giọng oán trách, "Nàng còn nói."

Trình Tố hôn hôn vành tai đỏ bừng của nàng, nhuyễn thanh nói: "Xin lỗi, lâu lắm không thấy nàng, ta nhất thời khống chế không được. Nhưng hôm nay là ngày Nguyễn Ly xuất trận, nàng hẳn là muốn đi đón muội ấy."

Nghe thế Tô Ngọc bỗng nhiên ngồi dậy, hoang mang rối loạn mặc quần áo.

Trình Tố giữ chặt nàng, cầm chưởng môn phục giúp nàng mặc vào, "Nàng ổn trọng chút, đừng vội."

Tô Ngọc náo loạn đỏ bừng mặt, đành phải ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, tùy ý Trình Tố mặc y phục cho nàng.

Nguyễn Ly ở bên trong chịu đựng suốt bảy ngày, như cũ thống khổ bất kham, nhưng mười năm qua không chỉ có như vậy, sau khi rời khỏi trận pháp, chờ đợi nàng còn có vô tận tra tấn từ sâu trong linh hồn.

Mà bây giờ thế giới tối tăm đó đã lùi xa, ánh mặt trời của nàng đã trở về rồi. Cho dù thân thể nàng lúc này không chỗ lành lặn, thậm chí đứng đều không vững, nàng vẫn hân hoan nhảy nhót đi ra ngoài, lòng đầy ngập vui sướng cùng hy vọng.

Nàng rất muốn làm chính mình trông dễ coi một chút, nhưng thiên phạt chi lực suốt bảy ngày đã vắt kiệt nàng, làm nàng nhất thời vô pháp xử lý thương thế trên người.

Hiện giờ nàng một thân bạch y vết máu loang lổ, trên người mấy đạo vết thương đều mang theo cháy đen, đi đường đều có chút gian nan. May là phía trước sư tôn không có theo vào, bằng không thấy dáng vẻ chật vật này của nàng, nàng ấy nhất định sẽ khổ sở.

Nàng miễn cưỡng lấy ra y phục sạch sẽ thay đổi, sau đó chịu đựng đau nhức đi ra ngoài. Bởi vì đã lâu không thấy ánh dương quang, nàng bị ánh sáng mãnh liệt đâm vào có chút đầu váng mắt hoa, nàng giơ tay muốn ngăn trở, thân mình không tự giác ngã về sau, lập tức một bóng người nhanh chóng vọt tiến vào, vòng ôm lấy eo nàng, giúp nàng đứng vững.

Động tác này rõ ràng mang theo linh lực làm Nguyễn Ly sửng sốt, nàng há miệng theo bản năng muốn gọi sư tỷ, nhưng bỗng nhiên cứng lại rồi.

Hơi thở này rất quen thuộc, còn có hương hoa mai thoang thoảng xông vào chóp mũi của nàng, trừ bỏ sư tôn, không thể là ai khác.

Nàng duỗi tay ôm lấy đối phương, ánh mắt dừng trên gương mặt nghiêm túc đang đè nặng đau xót kia, lẩm bẩm gọi: "Sư tôn."

Lạc Thanh Từ mới từ nhập định tỉnh lại, còn chưa hồi thần liền phát giác Rồng Con của mình lảo đảo đi ra ngoài. Tuy quần áo trên người nàng ấy thực sạch sẽ, nhưng sắc mặt dưới ánh mặt trời lại trắng đến trong suốt.

Nàng vừa muốn gọi Nguyễn Ly, lại phát hiện nàng ấy đứng không vững ngã về phía sau, nàng căn bản không kịp nghĩ nhiều, vận dụng linh lực trực tiếp ôm lấy nàng ấy.

Nữ nhân mềm yếu trong ngực cả người không giấu được huyết khí, Lạc Thanh Từ tim như bị đao cắt, có thể làm Nguyễn Ly suy yếu đến tận đây, thiên phạt kia phải nghiêm trọng đến bực nào.

Nàng vội vàng bế Nguyễn Ly lên, thanh âm mất tiếng, "Ừm, là vi sư. Không có việc gì, chúng ta trở về."

Nguyễn Ly không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, con ngươi mang theo cười lại thấm ra nước mắt.

Nàng vùi vào cổ của nàng ấy, nhẹ nhàng ngửi ngửi, "Sư tôn, mai hương trên người nàng đã quay trở lại."

Sau khi đổi thân thể, Lạc Thanh Từ linh lực mất hết, hương hoa mai thanh lãnh u nhã độc thuộc về nàng cũng tùy theo tiêu tán, nhưng trước mắt Nguyễn Ly lại một lần ngửi được khí tức khiến nàng ái tận xương.

Lạc Thanh Từ chính mình lại không cảm giác được, chỉ là sửng sốt, "Trên người ta có hương vị sao?"

Nguyễn Ly đơn giản vùi trong ngực nàng, dụi dụi mấy cái, "Có, tựa như hoa mai ở Trạch Viện, rất thơm."

Lạc Thanh Từ không nghĩ tiếp tục trì hoãn, "Hiện tại chúng ta đi về trước."

Nàng ôm Nguyễn Ly lướt nhanh tới trước, đệ tử canh giữ bên ngoài thấy được một màn như vậy, đã là nghẹn họng nhìn trân trối. Long Trì thế nhưng ôm Nguyễn tiên quân vào trong ngực?

Rời khỏi trận pháp, Lạc Thanh Từ thoáng đứng yên. Nguyễn Ly tận mắt chứng kiến một thanh linh kiếm màu lam nhạt được ngưng kết từ hư không, trong lúc nàng khó có thể tin nhìn chằm chằm Lạc Thanh Từ, Lạc Thanh Từ đã nhấc chân mà thượng, ngự kiếm thẳng đến Trạch Viện.

"Sư tôn...... Nàng, nàng có thể ngự kiếm?"

Lạc Thanh Từ rũ mắt nhìn Nguyễn Ly, "Ta chỉ là không đủ linh lực, những thuật pháp này đối với ta dễ như trở bàn tay. Ta hiện giờ đã Trúc Cơ, tự nhiên có thể ngự kiếm."

Nguyễn Ly đương nhiên biết, thế nhưng, Trúc Cơ có thể huyễn hóa ra phi kiếm, phá không mà ngự kiếm, đây là kiểu gì nghịch thiên.

"Sư tôn, nàng thật sự không cho người đường sống."

Lạc Thanh Từ bật cười, "Nói về đột phá vượt cấp, nàng chính là tiểu quái vật, còn đi nói ta. Ngoan, ta ôm nàng trở về nghỉ ngơi."

Trong khoảnh khắc Lạc Thanh Từ ôm Nguyễn Ly bước vào Hàn Lộ Viện, hoa mai trong Trạch Viện đột nhiên một trận chấn động, dường như một luồng gió từ quanh thân Lạc Thanh Từ thổi quét mà ra, nguyên bản một vườn hoa mai nở rộ phi dương mà xuống, trong phút chốc hoa rụng rực rỡ, cánh hoa bay múa, mỹ đến làm người kinh tâm.

Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly đều xem ngây người, trong lúc nhất thời cũng không biết đã xảy ra cái gì.

Mà giữa đầy trời cánh hoa tung bay, gốc Long Du Mai vốn trụi lủi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sinh trưởng ra vô số nụ hoa. Ngay sau đó nụ hoa chậm rãi triển khai, cánh hoa giãn ra, nhụy hoa thổ lộ, một cây phồn hoa, tưng bừng nở rộ.

Lạc Thanh Từ không rõ nguyên do, Nguyễn Ly lại là im ắng rơi lệ. Hồi lâu nàng mới run giọng nói: "Sư tôn, nó đang cung nghênh nàng trở về."

- --------------------------------

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement