Long Uy Chiến Thần - Uy Long - Huy Vũ (full)

Ads

Thân là một Long thần chiến sắt đá, Uy Long sẽ không bao giờ thể hiện lòng thương xót hay mềm yếu trước kẻ thù. Đối xử tử tế với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình!

Bốn người lính ngay lập tức áp giải Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan đến trước ngôi mộ của ông Dương Văn Đoàn.

Lần này Lê Uy Long không muốn tự mình ra tay nữa và yêu cầu những người lính làm điều đó thay mình.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Hai phát súng dứt khoát vang lên liên tiếp, Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan lập tức ngã xuống trước lăng mộ của ông Dương.

Tạ Ngọc Liên đau đớn nhìn cháu trai, con trai và con dâu của mình lần lượt bị bắn chết và ngã xuống trước mộ của Dương Văn Đoàn. Lúc này bà ta cũng vô cùng bối rối.

Bây giờ, bà và người con trai Trương Minh Thành là những người duy nhất còn sống sót.

“Tiếp theo là Trương Minh Thành!” Lê Uy Long muốn giải quyết mọi việc  nhanh chóng, và ngay lập tức ra lệnh một lần nữa.

Trương Minh Thành bất giác run rẩy khi nghe tiếng gọi của Lê Uy Long.

Hai người lính gần đó nhanh chóng áp giải Trương Minh Thành đến trước mặt Lê Uy Long và ép ông ta quỳ xuống.

“Trương Minh Thành, ông đã biết tội chưa?” Lê Uy Long lạnh lùng hỏi.

“Sao chứ? Tôi có tội gì vậy?” Trương Minh Thành hỏi lại.

“Hả? Ông vẫn không biết mình phạm tội gì à? Hoàng Minh Yên và Trương gia của ông đã khai trực tiếp với tôi rằng chính ông đã ra lệnh cho họ thực hiện vụ án ở thung lũng Ngạc Na!” Uy Long nói.

“Tôi rất hối hận khi đã kêu họ làm chuyện này và tôi hứa rằng sẽ không bao giờ để những chuyện ngu ngốc tương tự xảy ra nữa!” Trương Minh Thành cẩn trọng nói.

“Đường đường là người nằm trong ban lãnh đạo thành phố, vậy mà ông dám tiếp tay cho Hoàng Minh Yên và bang Hổ Báo làm ra những chuyện độc ác và xấu xa như vậy. Nếu không có kế hoạch quân sự của tôi đến kịp thời vào đêm qua, có lẽ giờ này tôi đã chết trương xác trong Thung lũng Ngạc Na đó rồi! Ông và bọn chúng đều đã vi phạm luật pháp. Ông còn có gì muốn nói nữa không?” Lê Uy Long cau mày nói.

“Chính vì tôi nằm trong ban lãnh đạo thành phố, nên ngay cả khi tôi phạm tội, anh cũng không có quyền xử tử tôi. Tôi muốn gặp ngài thủ tướng và để ông ấy quyết định!” Trương Minh Thành, giống như Hoàng Chín Yên hồi nãy, cũng không muốn phải chết trong tay Lê Uy Long.

“Có lẽ ông không biết rằng chính ngài Thủ tướng đã bí mật thành lập một đoàn thanh tra và bổ nhiệm tôi làm trưởng đoàn thanh tra đó, chỉ để điều tra những nhân vật có máu mặt như ông đây đã làm ra những chuyện xấu gì. Và người đầu tiên mà tôi xử lý chính là ông đó.” Lê Uy Long nói.

“Cái gì? Hóa ra anh….. là trưởng đoàn thanh tra?…. Sao có thể như vậy được??” Trương Minh Thành kinh hãi thốt lên.

“Đúng vậy! Ngoài việc lên kế hoạch cho cuộc tập kích ở thung lũng Ngạc Na, đêm qua ông còn chạy trốn tới đại sứ quán Đông quốc cùng với rất nhiều thông tin mật. Ông chính là kẻ phản quốc, đã đầu hàng kẻ thù. Tội lỗi của ông là không thể tha thứ!” Uy Long nói một cách dứt khoát.

“Không, nói gì thì nói, tôi vẫn là người ở trong ban lãnh đạo thành phố, là một người có chức có quyền. Thủ tướng chắc chắn sẽ không để anh tùy ý giết tôi! Điều đó còn tùy thuộc vào việc tôi có thực sự phản bội quốc gia hay không nữa, tôi muốn gặp ngài Thủ tướng!” Trương Minh Thành gào lên.

“Thủ tướng là người mà một kẻ phản tặc như ông muốn gặp là gặp được sao? Đưa ông ta lên đây và giết ngay tại chỗ!” Lê Uy Long không muốn phí lời vô ích với loại người này thêm nữa, và ngay lập tức ra lệnh cho những người lính ở đó, chuẩn bị xử tử Trương Minh Thành.

Lúc này, một người bảo vệ bỗng vội vã bước vào!

“Báo cáo Lê Soái, một phái viên của Thủ tướng xin được gặp anh ở bên ngoài nghĩa trang!” Người lính nói với Uy Long.

Anh bị bất ngờ trong giây lát và ngạc nhiên hỏi: “Thủ tướng thực sự đã gửi đến một phái viên?”

“Vâng! Nếu Lê soái muốn đưa phái viên vào đây, xin ngài hãy ra chỉ thị!”, Người lính nói.

“Vậy thì đưa anh ta vào!” Lê Uy Long nói. Đó là người trợ lý của ngài Thủ Tướng, làm sao anh ta có thể vô lễ được?

“Vâng!” Người lính lập tức quay lại và chạy về phía lối vào nghĩa trang.

“Hahaha … Lê Uy Long, phái viên của Thủ tướng thực sự đã ở đây, anh chắc chắn không thể giết tôi!” Trương Minh Thành bất ngờ cười điên dại.

Tạ Ngọc Liên cũng vui mừng khôn xiết khi nghe tin phái viên của Thủ tướng thực sự đã đến, và nghĩ rằng người đó đến đây là để ngăn Lê Uy Long làm những điều sai trái.

Bà ta còn cảm thấy rằng vị phái viên này đã đến quá muộn. Bây giờ các con cháu của Trương gia gần như đã chết hết.

Tuy nhiên, đến muộn vẫn hơn là không đến. Ít nhất bây giờ người đó cũng có thể cứu bà và người con trai cả Trương Minh Thành.

Chỉ cần có thể giữ lại một chút máu mủ của Trương gia, bà ta nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù Lê Uy Long trong tương lai!

Một lúc sau, người phái viên của Thủ tướng đã vội vã đến cạnh Lê Uy Long.

“Xin chào! Không biết Thủ tướng gửi anh đến đây là có việc gì?” Lê Uy Long lo lắng hỏi.

“Báo cáo với Tổng Tư lệnh, ngài Thủ tướng kêu tôi đến đây để gửi một cặp điếu văn cho lễ tưởng niệm của ông Dương Văn Đoàn, điếu văn này được chính ngài ấy viết. Tiếc là có vẻ tôi đã đến muộn…” Vị phái viên nói.

Nghe tới đây, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đều bị sốc. Thủ tướng thực sự đã đích thân viết một điếu văn cho Dương Văn Đoàn, và gửi người đến để trao tặng nó? Không phải ông ta gửi phái viên đến để ngăn Lê Uy Long lạm quyền giết người sao?

“Chắc là trên đường đến đây có chút trục trặc nên anh mới đến muộn nhỉ!?” Lê Uy Long hỏi lại.

“Vâng, thật xin lỗi! Vừa nãy trên đường đến đây tôi đã gặp tắc đường, vậy nên đã bị trễ.” Người đưa tin nói với vẻ rất áy náy.

Sau đó, anh ta lấy tờ điếu văn được viết bởi chính Thủ tướng và từ từ mở ra.

Sau đó, người phái viên bắt đầu đọc to:

“Kính viếng người con trung thành và lẫm liệt của đất nước, ông mãi là tấm gương sáng soi cho tất cả chúng ta!”

Khi mọi người nhìn thấy những dòng chữ ngay ngắn và được viết bằng một loại mực nhũ lấp lánh này, họ thực sự tin rằng đó chính là chữ viết tay của Thủ tướng!

Không ai dám tin rằng ngài Thủ tướng thực sự sẽ viết dòng điếu văn này cho cha nuôi của Lê Uy Long!

Đây là vinh dự mà không phải ai cũng may mắn có được!

Sau khi đọc xong, người phái viên kính cẩn đặt cuộn điếu văn lên trước ngôi mộ của Dương Văn Đoàn, rồi cúi đầu kính cẩn trước trong yên lặng.

Mặc dù có rất nhiều xác chết đang nằm la liệt trước ngôi mộ của ông Dương, nhưng người phái viên dưỡng như đã nhắm mắt làm ngơ với chúng, như thể những xác chết này đã nằm trong dự đoán của anh ta.

“Soái tướng, xin chia buồn.” Sau khi kết thúc một phút mặc niệm, đặc phái viên nói lời chia buồn với Lê Uy Long.

“Khoan đã, anh phái viên, Thủ tướng yêu cầu anh đến đây ngoài việc này ra thì còn việc gì nữa không?” Trương Minh Thành lo lắng hỏi.

“Không có gì khác, Thủ tướng chỉ yêu cầu tôi gửi cuộn điếu văn đến liệt sĩ Dương Văn Đoàn.” Đặc phái viên nói.

” Lê Uy Long này đang lạm sát người vô tội một cách bừa bãi ở đây, xin anh làm ơn báo lại chuyện này với Thủ tướng, để ngài ấy có thể kịp thời ngăn hắn ta lại!” Trướng Phong Thành nói vội vã, cố gắng níu lại một chút hy vọng mong manh.

“Những chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền đến Thủ tướng, ngài ấy đủ bận rồi.” Đặc phái viên nói, đôi mắt lạnh lùng không hề để ý đến vẻ thảm hại của Trương Minh Thành.

“Tôi không tin ông ấy có thể làm ngơ như vậy, anh cảm phiền thông báo lại qua điện thoại với Thủ tướng giúp tôi, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài ấy!” Trương Minh Thành thều thào nói.

Lúc này, điện thoại di động của Lê Uy Long đột nhiên reo lên, anh lấy nó ra và ngạc nhiên khi thấy rằng đó là cuộc gọi của ngài Thủ tướng!

Uy Long không dám lơ là, và vội vàng trả lời ngay: “Vâng, tôi nghe thưa Thủ tướng!”

Ngay khi nghe Lê Uy Long nói hai từ “Thủ tướng”, Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên đột nhiên thắp lại hy vọng của họ. Hẳn là Thủ tướng muốn đích thân ngăn chặn Lê Uy Long!

“Lê Soái, cậu đã nhận được bài điếu văn tôi viết riêng cho ông Dương chưa??” Thủ tướng hỏi.

“Vâng, tôi vừa nhận được rồi, cảm ơn ngài.” Lê Uy Long kính cẩn nói.

“Ừ, cậu đừng quá đau lòng mà thành tâm bệnh. Đất nước chúng ta vẫn còn phải trông cậy vào năng lực của cậu nữa!”, ngài Thủ tướng ôn tồn nói.

“Vâng. Tôi biết.” Lê Uy Long đáp.

“Nghe nói tối qua cậu đã ra lệnh cho người của Vũ Hải xông vào đại sứ quán Đông quốc, cậu cũng bạo thật đấy!”, Thủ tướng nói.

“Đêm qua, tôi nhận được tin Trương Minh Thành đã mang những thông tin tuyệt mật quốc gia tới lãnh sự quán Đông quốc định để bàn giao cho họ. Tình hình quá cấp bách. Tôi lo rằng những thông tin tuyệt mật này sẽ rơi vào tay người Đông quốc, nên đã không kịp hỏi ý kiến của Thủ tướng. Xin ngài tùy ý trách phạt!” Lê Uy Long nói.

“Tại sao cậu lại có tội?” Thủ tướng bất ngờ hỏi lại.

“……” Lê Uy Long không nói nên lời. Chẳng phải nãy giờ Thủ tướng gọi cho anh để hỏi thăm chuyện này sao?

“Đêm qua cậu đã làm rất tốt. Rất quyết đoán và chuẩn xác! Tôi có gì để trách phạt chứ?!” Thủ tướng bỗng đổi giọng vui vẻ.

“Ngài đang khen ngợi tôi sao? Tôi tưởng chuyện này làm phật ý ngài?” Lê Uy Long ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là có một số rắc rối đấy, nhưng vấn đề không quá lớn. Thủ tướng Đông quốc đã phát hiện ra chuyện này và gọi điện hỏi tôi vào sáng nay. Tôi đã nói rằng tôi không biết gì về việc đó. Đó hoàn toàn là hành vi cá nhân của cậu.”

“Câu trả lời đó chỉ là chiếu lệ sao?” Uy Long thắc mắc.

“Không, ông ta muốn tôi buộc cậu phải xin lỗi công khai với Đông quốc. Nói rằng bây giờ tất cả người dân Đông quốc đều đã biết rằng đại sứ quán của họ bị binh lính của chúng ta xâm phạm đêm qua, chủ tịch lãnh sự quán thì bị thương. Người dân của họ cảm thấy thể diện của Đông quốc đã bị chà đạp. Bây giờ họ đang rất tức giận và tổ chức biểu tình khắp các thành phố lớn, yêu cầu triển khai một cuộc chiến tranh với nước ta. Ông ta gần như mất kiểm soát trước chuyện này.” Thủ tướng nói.

“Sau đó, ngài trả lời ông ta thế nào? Ngài thực sự không muốn tôi xin lỗi họ ư?” Lê Uy Long lo lắng hỏi.

“Tất nhiên là không. Nếu tôi để cho Tổng tư lệnh của đất nước này tạ lỗi với họ, thì nước ta còn chút thể diện nào nữa chứ? Tôi chỉ nói với ông ta rằng đây là chuyện riêng của cậu, ông ta nên tự mình giải quyết, tôi không thể giúp gì được.” Thủ tướng nói.

“Ngài không sợ bọn họ sẽ thực sự gây chiến với chúng ta à?” Uy Long hỏi lại.

“Sợ gì chứ? Tôi có cậu mà, một người có khả năng dụng binh như thần và mạnh mẽ quyết đoán như thế này đang ở đây, tôi còn phải sợ ai nữa? Nếu họ không biết điều và đòi gây chiến với chúng ta, tôi nhất định sẽ không tha thứ!”, Thủ tướng nói với vẻ cương quyết.

“Tôi cũng không nghĩ là họ dám làm vậy.” Lê Uy Long đồng tình.

“Phải, đúng như tôi dự đoán, họ chỉ bốc đồng vài hôm, chuyện này sẽ kết thúc nhanh sau vài ngày nữa thôi.” Thủ tướng nói.

“Thủ tướng rất anh minh, cứ để cho họ tức tối một thời gian, sau vài ngày mọi chuyện sẽ ổn.” Lê Uy Long nói.

“Được rồi, giờ tôi đang có việc bận, chúng ta hãy nói về chuyện này sau!” Nói xong, Thủ tướng vội cúp điện thoại.

Trương Minh Thành có linh cảm đáng ngại khi thấy Lê Uy Long vừa có một cuộc trò chuyện rất vui vẻ với ngài Thủ tướng.

“Lê Uy Long, Thủ tướng đã nói gì với anh? Ông ấy có bảo anh dừng giết tôi không?” Trương Minh Thành sốt ruột hỏi.

“Ông nghĩ quá xa rồi. Thủ tướng còn chẳng hề nhắc gì đến ông!” Lê Uy Long lạnh lùng nói.

Nghe Lê Uy Long nói điều này, cả Trương Minh Thành và Tạ Ngọc Liên bỗng run rẩy trở lại. Lúc nãy họ đã nghĩ rằng có thể may mắn thoát khỏi cái chết, nhưng không ngờ đời chẳng như là mơ! Thủ tướng này chỉ quan tâm đến Lê Uy Long, ông ta chẳng hề quan tâm đến những con người nhỏ bé như họ!

“Sao hả, bây giờ ông không còn gì để nói, có phải không?” Lê Uy Long nói.

“Tôi không muốn chết, làm ơn hãy để tôi đi!!” Trương Minh Thành chỉ còn cách tiếp tục cầu xin Lê Uy Long.

“Là người gần như đứng đầu cả thành phố, ông lại phạm phải hai tội ác nghiêm trọng, một là gây ra thảm kịch ở Thung lũng Ngạc Na, hai là tội phản quốc với thông tin tuyệt mật. Dù chỉ một trong hai tội đó cũng đủ bị tử hình rồi, làm sao tôi có thể tha cho ông được?” Lê Uy Long lạnh lùng nói.

Trương Minh Thành nghe Lê Uy Long nói điều này, ông ta liền ngã quỵ xuống đất một cách vô cùng thảm hại.

“Kéo ông ta lên, xử bắn ngay tại chỗ!” Lê Uy Long không muốn nói chuyện vô nghĩa thêm nữa, và ngay lập tức ra lệnh cho những người lính kết liễu Trương Minh Thành.

Hai người lính lập tức kéo ông ta đến phía trước ngôi mộ của Dương Văn Đoàn, một người lính khác đi theo đằng sau họ.

“Đoàng———–“

Một tiếng súng vang lên, Trương Minh Thành bị bắn vào đằng sau đầu, và giống như những người khác, ông ta ngã gục xuống trước ngôi mộ của Dương Văn Đoàn.

Lúc này chỉ còn lại mình Tạ Ngọc Liên. Một bà lão phải chứng kiến cả con và cháu của mình chết ngay trước mặt, bà ta đau buồn và tuyệt vọng đến cùng cực.

“Tạ Ngọc Liên, bây giờ chẳng còn tội nhân nào nữa cả, đến lượt bà rồi đấy.” Lê Uy Long lạnh lùng nói với bà Trương.

“Lê Uy Long, tôi chỉ là một bà già và tôi không phải mối đe dọa đối với cậu, xin hãy để tôi đi!” Mặc dù Tạ Ngọc Liên đã già khọm, nhưng bà ta vẫn rất sợ chết. Bà muốn sống thêm vài năm nữa trước khi qua bên kia thế giới. Vì vậy đã không ngừng cầu xin Lê Uy Long.

“Đúng là bà đã già, nhưng trái tim bà vẫn độc địa như rắn rết, là người cực kỳ tàn nhẫn. Trong số những người đã chết này, kẻ độc ác nhất chính là bà! Làm sao tôi có thể thả bà đi được?” Lê Uy Long cay đắng nói.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement