Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (Bản chuẩn) - Tô Lam - Quan Triều Viễn

Ads
Nghe thấy câu hỏi, Minh An lại chỉ cúi thấp đầu xuống, nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Ba đi hỏi mẹ đi.”

Nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ áy náy khổ sở của Minh An, Quan Triều Viễn cũng không đành lòng trách cứ thằng bé, bèn xoa đầu thằng bé nói: “Vậy để ba đi hỏi mẹ con thử, con với em gái cứ chơi đi.”

“Vâng.” Minh An rất hiểu chuyện khẽ gật đầu.

Quan Triều Viễn nghi hoặc lên lầu, đẩy cửa chính của phòng ngủ ra, bên trong một màu đen nhánh, vậy mà lại không bật đèn, chỉ nhìn thấy bóng dáng một người đang nằm trên giường.

Quan Triều Viễn ấn công tắc, ánh đèn lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Tô Lam nằm ở trên giường giận dỗi duỗi tay che trước hai mắt mình một chút, vài giây sau mới thích ứng với ánh sáng trong phòng.

Ngay sau đó, tay Quan Triều Viễn liền đặt ở trên eo cô, giọng nói trầm thấp cũng truyền tới: “Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Tô Lam giận dỗi trả lời.

Quan Triều Viễn chau mày, sau đó cười nói: “Minh An nói hôm nay nó đã gây chuyện, bảo anh lên lầu dỗ dành mẹ cho nó, em sẽ không tức giận với một đứa trẻ thật đấy chứ?”

Lúc này, Tô Lam lập tức ngồi dậy, nhìn Quan Triều Viễn mà yếu thế nói: “Thằng nhóc hư kia hôm nay làm em mất mặt muốn chết!”

Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn khó hiểu hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì?” Dù sao trước giờ Tô Lam chưa từng giận dỗi như vậy, hơn nữa còn là với Minh An nữa.

Ngay sau đó, Tô Lam liền chỉ vào tủ đầu giường nói: “Anh tự xem đi!”

Theo ngón tay Tô Lam, đôi mắt Quan Triều Viễn dừng ở trên tủ đầu giường, chỉ thấy bên trên có một chiếc áo mưa đã bóc rồi, hơn nữa rõ ràng đã hết co giãn, dáng vẻ xem ra là đã bị thổi thành bóng bay.

Quan Triều Viễn chau chân mày, hồ nghi nói: “Đây là…”

Tô Lam lập tức bực bội trả lời: “Chẳng phải buổi sáng hôm nay chúng ta phát hiện bị mất một cái sao? Anh đoán xem sao lại vậy, hóa ra cái đó là do ngày hôm qua Minh An trộm lấy đi, hôm nay nó lại còn mang tới nhà trẻ nữa, còn cùng với mấy bạn nhỏ khác chơi thổi bóng bay, kết quả bị cô giáo nhà trẻ phát hiện, cô giáo cực kỳ tức giận, lập tức gọi điện thoại cho em, sau khi em tới nhà trẻ, cô giáo liền ném thứ này lên trên bàn cho em xem, còn nói chuyện giữa vợ chồng chúng ta phải kín đáo một chút, đừng có không kiêng dè trẻ con như vậy, còn nói để con mang thứ này tới nhà trẻ như vậy, sẽ dạy hư những bạn nhỏ khác!”

Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn ban đầu còn cố nín nhịn, cuối cùng thật sự là không chịu được, phì cười ra tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ Quan Triều Viễn cười ha hả, hơn nữa còn cười đến bụng đau, Tô Lam không khỏi ném một cái gối đầu qua. “Anh còn cười? Anh có biết hôm nay em xấu hổ đến mức nào không hả, biết trước thì em đã cho anh đi gặp cô giáo nhà trẻ rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Tô Lam, Quan Triều Viễn tiến lên nắm lấy bả vai Tô Lam, an ủi cười: “Được rồi, được rồi, nếu lần sau lại xảy ra chuyện như vậy, em cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới nói chuyện với cô giáo nhà trẻ.”

Nhìn thấy dáng vẻ trêu chọc của anh, Tô Lam xụ mặt nhấn mạnh: “Em đang nghiêm túc đấy!”

“Anh cũng đang nghiêm túc mà, à, giáo viên nhà trẻ là nữ phải không?” Quan Triều Viễn đột nhiên hỏi.

“Ừm.” Tô Lam khẽ gật đầu.

“Anh nghĩ nếu cô giáo đối mặt với anh thì sẽ không ném thứ này lên trên bàn làm việc đâu, nếu không đến lúc đó người đỏ mặt xấu hổ cảm thấy không chỗ dung thân sẽ là cô ấy!” Quan Triều Viễn duỗi tay lấy chiếc áo mưa nằm ở trên tủ đầu giường kia qua.
Tô Lam không khỏi trắng mắt liếc Quan Triều Viễn một cái: “Con trai là do anh dạy hư cả đấy, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn.”

“Haiz, em cũng đâu phải không có trách nhiệm, trong mạch máu của Minh An cũng chảy một nửa dòng máu của em, nó cũng thừa hưởng gen của em nữa đấy!” Quan Triều Viễn cười nói.

“May mà thằng bé thừa hưởng một phần ưu điểm từ em, nếu không thừa hưởng hết gen từ anh, thì đúng là hết thuốc chữa rồi.” Tô Lam chế giễu nói.

Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn xoa cằm nói: “Nếu anh tệ như vậy, vậy sao em còn cứ nhất quyết muốn đi theo anh chứ hả?”

“Em… Chẳng phải là do em đã lên thuyền giặc rồi à? Rồi… Không cẩn thận có Minh An, cho nên mới dây dưa không rõ với anh, nếu không sao em lại thèm vừa mắt anh chứ?” Tô Lam hất cằm mạnh miệng nói.
Thật ra trong lòng lại thừa hiểu, có lẽ ngoại trừ phẩm chất cao thượng ra, bản thân cô đúng là không có gì có thể xứng đôi với anh, hơn nữa cái phẩm chất cao thượng này còn là cô tự gán cho mình nữa.

Lúc này, Quan Triều Viễn cười nhìn Tô Lam, sau đó duỗi tay kéo cô từ trên giường lên. “Được rồi, là anh không xứng với em đã được chưa?”

“Vốn dĩ chính là vậy.” Tô Lam cúi đầu lẩm bẩm một câu.

“Bây giờ chúng ta có thể xuống lầu ăn cơm được chưa? Anh sắp chết đói rồi.” Quan Triều Viễn xoa bụng nói.

Tô Lam cong môi cười, coi như ngầm đồng ý.

Sau đó, Quan Triều Viễn bèn kéo tay Tô Lam xuống lầu.

Ngồi ở trước bàn ăn, Tô Lam vẫn lạnh mặt như cũ, Minh An sợ tới mức không dám nói chuyện.

Lúc này, Quan Triều Viễn đưa mắt ra hiệu với Minh An.

Minh An lập tức nhìn Tô Lam nói: “Mẹ, mẹ đừng tức giận với con nữa, con sai rồi!”
Ngẩng đầu nhìn thấy Minh An đầy mặt sợ sệt, trong lòng Tô Lam đã sớm mềm nhũn, nhưng mà trẻ con không dạy dỗ không được, vẫn cố ý xụ mặt hỏi: “Vậy con nói cho mẹ, con sai ở đâu?”

“Con không nên gây chuyện ở nhà trẻ, hại mẹ bị cô giáo phê bình.” Minh An nơm nớp lo sợ trả lời.

Nghe thấy lời này, Tô Lam dĩ nhiên không hài lòng. “Sai! Là con không nên lén lấy đồ của mẹ, sau đó lại lén mang tới nhà trẻ, lại lén chơi với các bạn.”

“Con biết lỗi rồi, về sau sẽ không bao giờ lấy đồ của mẹ nữa.” Minh An tủi thân nói.

“Phải được sự đồng ý của mẹ mới được lấy, biết chưa?” Tô Lam xụ mặt nhắc lại.

“Biết rồi ạ.” Minh An cúi đầu, giống như quả cà tím héo.

Lúc này, Quan Triều Viễn cầm tay Tô Lam, thấp giọng nói: “Được rồi, Minh An đã biết lỗi rồi, mau ăn cơm đi.”
“Ăn cơm đi.” Tô Lam nhìn Minh An nói, trong lòng thật ra đã sớm nhìn con trai mà đau lòng.

Sau một câu ăn cơm đi, Minh An lập tức cầm lấy đôi đũa, gắp món ăn mà mình thích bỏ vào trong bát, sau đó bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Nhìn thấy Minh An như thế, trong lòng Tô Lam xót xa, gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát thằng bé.

Sau đó, Tô Lam bèn ôm Xuân Xuân lên, đặt trên đùi, đút từng miếng cơm cho cô bé ăn.

Một lát sau, Minh An đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn kia nhìn Tô Lam, tò mò hỏi: “Mẹ, sao mẹ với ba lại mua nhiều bóng bay về chơi như vậy?”

Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức sửng sốt!

Minh An tiếp tục hỏi: “Con chỉ lấy một cái lén chơi mà thôi, sao mẹ lại tức giận như vậy? Với cả cô giáo nhà trẻ nhìn thấy con chơi quả bóng bay kia, vì sao cũng tức giận như vậy? Bình thường con chơi những quả bóng bay khác, mọi người cũng đâu có tức giận đâu? Cô giáo nhà trẻ đúng là chuyện bé xé ra to, chỉ là chơi một quả bóng bay mà thôi, lại còn gọi phụ huynh đến nữa, con cũng chẳng biết mình đã sai ở chỗ nào.”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement