Nhậm Quy nghe thấy thế thì sửng sốt.
Ông ta nhìn thấy được vẻ mặt tràn trề tự tin của Lâm Chính.
Cứ như anh đã lường trước được việc này vậy.
“Không thông qua? Sao nào? Chủ tịch Lâm, lẽ nào thuốc của tôi là do cậu giám định?”, Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đương nhiên là không rồi! Tôi chỉ muốn nói cho ông biết, thực ra phương thuốc mà người ông cài cắm bên cạnh tôi lấy trộm chưa được hoàn chỉnh. Thuốc mà ông nghiên cứu điều chế ra không đủ để chữa bệnh tiểu đường. Nếu ông dùng một phương thuốc còn thiếu sót để chữa trị cho bệnh nhân thì chỉ có hại bọn họ thôi”, Lâm Chính nói.
Nhậm Quy nghe thấy thế thì giật thót trong lòng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa, sắc mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Vớ vẩn, sao thuốc của chúng tôi có thể thiếu sót được chứ? Cậu đừng đổi trắng thay đen nữa!”.
“Sao nào? Giám đốc Nhậm không tin hả? Được, vậy chúng ta hãy đối chất đi. Thuốc mới của ông vẫn chưa ra mắt đúng không? Hay là… để tôi nói cho mọi người biết, phối phương thuốc mới của ông có những gì nhé?”, Lâm Chính nói.
“Cậu lấy trộm phương thuốc của tôi, còn không biết phối phương của tôi sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng.
“Ông cứ bình tĩnh, chờ tôi nói phương thuốc của ông ra đã, rồi tôi sẽ nói cho mọi người biết phương thuốc đặc trị bệnh tiểu đường của Dương Hoa chúng tôi. Ông nghe xong sẽ biết tất cả thôi”.
Nhậm Quy nghe thấy thế, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm không lành.
Lâm Chính cười nhạt, rồi đọc “phương thuốc” của Nhậm Quy ra.
“Phương thuốc mà ông tự xưng là nghiên cứu điều chế ra do “cây hạnh” làm thuốc dẫn, phối hợp với cây cát cánh, nhân sâm, đương quy, hạt hướng dương điều hòa, lại thêm mười mấy dược liệu trung hòa điều chế như hoa mạn, cỏ tam thủy… Giám đốc Nhậm, không biết tôi nói có đúng không?”.
Sắc mặt Nhậm Quy trở nên khó coi.
Ông ta rất muốn phủ nhận, nhưng thuốc và phối phương đã được mang đi giám định, chỗ giám định đã có phương thuốc, ông ta không thể phủ nhận được, nếu không người ta công bố phương thuốc ra ngoài, thì chẳng phải là tự vả mặt mình sao?
“Phải thì sao nào? Đồ ăn trộm!”, Nhậm Quy tức giận nói.
“Tôi còn chưa nói phương thuốc của tôi ra mà, ông cứ bình tĩnh”.
“Chẳng phải phương thuốc của cậu chính là cái này sao?”, Nhậm Quy hừ một tiếng, đáp.
Lâm Chính lắc đầu: “Không không không, phương thuốc tôi không giống của ông lắm”.
“Cậu có ý gì…”
“Phương thuốc của tôi do trường khanh, trầm hương, tiễn thu làm thuốc dẫn, phối hợp với quân thiên tử, thiên đông, ngọc trúc, long cốt, long quỳ trung hòa, lại kết hợp thêm bí phương gia truyền của tôi điều hòa sắc nấu… Giám đốc Nhậm, nếu ông nói tôi lấy trộm phương thuốc của ông, thì tại sao phương thuốc của chúng ta lại khác nhau hoàn toàn như vậy?”, Lâm Chính bình thản nói.
Anh vừa dứt lời, Nhậm Quy liền tái mặt, lùi lại liên tục, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Chính, mãi không thốt nên lời.
Phương thuốc trong tay hai người khác nhau hoàn toàn?
Không có vị thuốc nào giống nhau!
Như vậy sao có thể coi là ăn trộm chứ?
Đầu óc Nhậm Quy trở nên hỗn loạn.
“Ông rất tò mò đúng không? Tại sao phương thuốc mà người ông phái tới đưa cho ông lại khác hoàn toàn phương thuốc do tôi nghiên cứu điều chế ra? Tôi nói cho ông biết, thực ra nguyên nhân rất đơn giản, từ đầu đến cuối, tôi vẫn có hai phương thuốc, một phương thuốc giả được chuẩn bị để đề phòng bị gián điệp thương mại lấy trộm, phương thuốc còn lại mới là thật. Đây chính là công tác bảo mật của Dương Hoa chúng tôi, phương thuốc mà ông thăm dò được chính là giả”, Lâm Chính cười nhạt đáp.
“Không! Cậu nói dối! Cậu là đồ nói dối! Phương thuốc trong tay tôi mới là thật, nó là thật!”, Nhậm Quy có chút mất khống chế, lớn tiếng gào lên.
“Là thật hay giả, chỉ cần kết quả giám định được mang tới là chân tướng sẽ được làm rõ. Nếu thuốc của ông có thể cứu người thì nó là thật, nếu không thể cứu người thì nó là giả”, Lâm Chính nói.
Toàn thân Nhậm Quy run lên bần bật.
Hóa ra từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn bị Chủ tịch Lâm âm thầm dùng quỷ kế đưa vào bẫy…
Tất cả đều là âm mưu của Lâm Chính…
Nhậm Quy đã không còn lời nào để nói, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Các phóng viên nắm được cơ hội, vội vàng chụp Nhậm Quy lia lịa.
Người của Thiên Hằng vội vàng bước tới, bao vây Nhậm Quy lại, không cho phóng viên chụp nữa.
“Chủ tịch Lâm, anh đừng có thay đổi chủ đề, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi trước đó! Anh nói mấy bệnh nhân triệu chứng nặng ở bệnh viện thành phố dùng xà phòng thơm do Thiên Hằng sản xuất mới khiến bệnh tình nặng hơn, đây là lời vu oan rất nghiêm trọng. Tôi hi vọng anh có thể đưa ra chứng cứ ngay lập tức, nếu không chúng tôi có thể kiện anh tội phỉ báng, anh sẽ phải trả giá cho lời nói của mình!”, Cư Chí Cường thấy tình hình không ổn, vội vàng đứng ra, lớn tiếng chỉ trích.
“Đúng! Cậu vu oan cho Thiên Hằng, bẻ lái dư luận, khiến uy tín của Thiên Hằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Chủ tịch Lâm, nếu cậu không đưa ra được chứng cứ, thì chúng tôi sẽ kiện cậu!”, Nhậm Quy cũng hoàn hồn lại, quát lớn.
“Chứng cứ? Có! Chỗ tôi có một báo cáo kiểm tra được lấy từ người bệnh nhân, trên lớp da của bọn họ còn tồn tại một lượng lớn vật chất xung khắc với thuốc đặc trị bệnh nhồi máu não!”, Lâm Chính rút một tờ giấy trong túi tài liệu ra, nói.
“Nó có thể cho thấy điều gì chứ?”.
“Phải đấy, điều này có thể cho thấy bọn họ bị vậy là do dùng sản phẩm của Thiên Hằng sao? Cậu đây là vu oan giá họa!”.
“Đúng vậy!”.
Nhậm Quy và Cư Chí Cường vội phụ họa.
“Nhưng chính miệng mấy bệnh nhân đó đã thừa nhận chuyện dùng xà phòng thơm!”.
Lâm Chính lại nói thêm câu nữa, chặn luôn họng Cư Chí Cường và Nhậm Quy.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |