Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Lúc này, khuôn mặt Nam Cung Phi Dương đã căng cứng lại.  

             Hai mắt ông ta đờ đẫn, tròng mắt run rẩy, đầu óc trống rỗng.  

             Ma quỷ?  

             Đúng!  

             Người này là ma quỷ!  

             Chắc chắn là ma quỷ!  

             Nếu cậu ta không phải là ma quỷ thì tại sao… dao đâm vào người mà cậu ta lại không cảm thấy đau, thậm chí không bị bất cứ ảnh hưởng gì chứ?  

             Người bình thường… sẽ như vậy sao?  

             “Cậu… cậu là quái vật! Nói đi! Có phải cậu là quái vật không?”.  

             Nam Cung Phi Dương run rẩy gào lên, da đầu tê dại, bàn tay không cầm nổi dao nữa, con dao keng một tiếng, rơi xuống đất.  

             “Ồ… Không đâm nữa à?”.  

             “Tôi đã cho ông cơ hội, tại sao ông không trân trọng?”.  

             “Tại sao ông lại khiến tôi thất vọng hết lần này đến lần khác?”.  

             Lâm Chính khàn giọng nói, rồi nhặt con dao kia lên.  

             Nam Cung Phi Dương đờ đẫn nhìn con dao dính đầy máu tươi kia, dây thần kinh căng lên như muốn đứt, đôi mắt mở to, tinh thần cũng xuất hiện vấn đề.   

             Dường như ông ta nhìn thấy Lâm Chính cầm con dao kia đâm vào người anh.  

             Rồi bỗng nhiên Lâm Chính cầm con dao sáng loáng kia đâm từng nhát vào người ông ta.  

             Cảnh tưởng quỷ dị đó gây kích thích quá lớn cho ông ta.  

             Cộng thêm sự sợ hãi cực độ, khiến thần trí Nam Cung Phi Dương không còn tỉnh táo nữa.  

             Ông ta đã suy sụp hoàn toàn!  

             Không còn giữ được lý trí nữa!  

             Không thể chấp nhận hiện thực được nữa!  

             “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.  

             Nam Cung Phi Dương hét ầm lên, bỗng dưng chạy về phía trước như bị điên.  

             Ánh mắt Lâm Chính nổi lên sát ý, cầm con dao định đuổi theo.  

             Nhưng vừa đi được một bước, anh liền loạng choạng, ngã xuống đất.  

             Vết thương ở lồng ngực lại tuôn ra máu tươi, nỗi đau đớn dữ dội cũng dâng lên.  

             Trong nỗi đau đớn dữ dội, ý thức gần như tan rã của Lâm Chính bỗng ngưng tụ lại, khiến anh trở nên tỉnh táo hơn một chút.  

             Anh cố gắng rút từng chiếc châm bạc ở cánh tay ra, run rẩy đâm vào lồng ngực.  

             Sau khi cắm châm, máu ở lồng ngực liền ngừng chảy.  

             Anh nằm xuống đất, thở hổn hển.  

             “Lâm Chính!”.  

             “Chủ tịch Lâm!”.  

             Dịch Quế Lâm dẫn theo người nhanh chóng lao tới.  

             Nhìn thấy Lâm Chính đang nằm dưới đất, mọi người đều biến sắc, vội vàng xông tới đỡ anh dậy.  

             “Chủ tịch Lâm bị thương rồi! Nặng lắm!”.  

             “Chuyện gì thế này? Sao Chủ tịch Lâm… lại bị thương chứ?”.  

             “Tên Nam Cung Phi Dương kia đâu?”.  

             “Quanh đây không thấy thi thể, lẽ nào để ông ta chạy mất rồi?”.  

             “Bây giờ còn nói chuyện này làm gì? Mau đưa Chủ tịch Lâm đến bệnh viện! Nếu chậm trễ thì hỏng bét!”.  

             Bọn họ mồm năm miệng mười, cuống quýt nói.  

             “Các cậu sợ cái chó gì hả?”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Lâm không dễ chết như vậy đâu! Các cậu mau nhìn cây châm bạc này đi!”.  

             Mọi người ngẩng lên.  

             Lúc này mới thấy từng chiếc châm bạc trên lồng ngực Lâm Chính.  

             “Chủ tịch Lâm của các cậu là ai chứ? Thần y thiên hạ vô song, hai nhát dao này có thể giết chết được cậu ta? Các cậu nghĩ nhiều rồi!”, Dịch Quế Lâm hừ một tiếng.  

             Mọi người nghe thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm.  

             Đúng lúc này, Lâm Chính cũng mở mắt, thở hắt ra một hơi.  

             “Chủ tịch Lâm!”.  

             Mọi người vội kêu lên.  

             Lâm Chính ho khù khụ, trong miệng lại trào ra máu.  

             “Chủ tịch Lâm, cậu không sao chứ?”.  

             “Tôi không sao, Dịch Quế Lâm, cắm châm giúp tôi với…”, Lâm Chính yếu ớt nói.  

             “Ồ?”.  

             Dịch Quế Lâm nheo mắt.  

             “Tôi khuyên ông đừng có suy nghĩ gì khác, nếu không tôi chết thì ông cũng không sống được đâu”, Lâm Chính khàn giọng nói.  

             “Cậu cướp Kỳ Lân Môn của tôi, món nợ này còn chưa tính! Nhưng cậu yên tâm, tôi không ngu xuẩn như vậy đâu. Nếu cậu xảy ra chuyện thì đám đàn em của cậu cũng sẽ không tha cho tôi”, Dịch Quế Lâm bình thản nói, rồi bắt đầu châm cứu cho Lâm Chính.  

             Ông ta quả thực không dám động đến Lâm Chính!  

             Nếu là trước kia thì không chừng ông ta còn có suy nghĩ này, nhưng bây giờ đã khác…  

             Bởi vì ông ta đã được chứng kiến sự lớn mạnh của Dương Hoa, chứng kiến thủ đoạn của Lâm Chính.  

             Trừ khi ông ta có thể chắc chắn mình đối phó được với Dương Hoa, nếu không ông ta tuyệt đối sẽ không dám làm càn, bởi vì như vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết.  

             Cắm mấy châm bạc xong, sắc mặt Lâm Chính tốt hơn rất nhiều.  

             Không những vậy, ánh mắt anh cũng trở nên trong veo, không còn điên cuồng dữ tợn như lúc trước nữa…  

             “Trước đó cậu bị làm sao thế? Khiến tôi có cảm giác như bị tẩu hỏa nhập ma vậy!”, Dịch Quế Lâm trầm giọng hỏi.  

             “Thực ra trước đó tôi đúng là bị tẩu hỏa nhập ma”, Lâm Chính khàn giọng đáp.  

             “Ồ? Người như cậu mà cũng bị tẩu hỏa nhập ma sao? Đúng là hiếm lạ!”, Dịch Quế Lâm tỏ vẻ khó tin.  

             Trong ấn tượng của ông ta, Lâm Chính là người cực kỳ trầm ổn, cho dù tâm trí anh xuất hiện vấn đề, thì thân xác anh cũng không đủ khiến anh bị như vậy.  

             Dù sao anh cũng là một y võ đáng sợ.  

             Mọi người đều biết rằng, y võ không thể bị tẩu hỏa nhập ma được.  

             Lâm Chính không nói gì.  

             Dịch Quế Lâm cũng không tiện hỏi nhiều.  

             Đúng lúc này, lại có người chạy tới.  

             “Chủ tịch Lâm, đã xử lý xong người của thế gia Nam Cung, không ít người lựa chọn đầu hàng, chúng ta có cần… diệt cỏ tận gốc không?”, một người bước tới, dè dặt nói.  

             “Không cần đâu!”.  

             Lâm Chính hít sâu một hơi, lắc đầu đáp: “Trước đó tôi bị mất trí nên mới muốn đuổi cùng giết tận, nhưng bây giờ thì không cần phải làm vậy nữa. Dù sao đây cũng không phải là nơi ở của gia chủ thế gia Nam Cung, mà chỉ là một chi. Cho dù chúng ta giết hết bọn họ, thì cũng chỉ là tiêu diệt một chi thứ, chi chính của thế gia Nam Cung vẫn còn. Như vậy thì không đạt được mục đích diệt cỏ tận gốc. Hương hồ làm vậy sẽ bị người ta nắm được nhược điểm, cũng kích thích người của thế gia Nam Cung, không có lợi cho chúng ta! Mất nhiều hơn được!”.   

             “Vậy ý của Chủ tịch Lâm là…”  

             “Đưa bọn họ đi! Nhốt ở mỏ đá tím!”, Lâm Chính trầm giọng quát.  

             Mọi người ngạc nhiên, hai mắt sáng lên.  

             “Chủ tịch Lâm, đây cũng là một cách hay!”.  

             …  

             “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”.  

             Trên con đường núi khúc khuỷu của Côn Sơn, một bóng dáng thất tha thất thểu chạy về phía trước.  

             Vừa chạy vừa la hét sợ hãi.  

             Đó chính là Nam Cung Phi Dương.  

             Lúc này, cả người ông ta toàn bùn đất, đầu tóc hỗn loạn, vô cùng nhếch nhác. Hai đầu gối ông ta bị xước xát, chạy được một lúc thì trượt chân ngã, toàn thân đầy vết thương.  

             Nam Cung Phi Dương nhanh chóng chạy tới đường lớn.  

             Ông ta chạy như bay men theo đường lớn, miệng vẫn la hét ầm ĩ.  

             “Cứu tôi với…”  

             Két!  

             Đúng lúc này, mấy chiếc xe con màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh ông ta.  

             Những người áo đen nhanh chóng xuống xe.  

             “Là Nam Cung Phi Dương!”.  

             “Mau đưa ông ta tới chỗ ông tám!”.  

             “Vâng!”.  

             Mấy người đàn ông lập tức bắt Nam Cung Phi Dương lại, đi về phía chiếc xe con ở chính giữa.  

             “Các người là ai? Thả tôi ra! Cứu tôi với! Đừng đâm tôi! Đừng đâm tôi!”.  

             Nam Cung Phi Dương gào thét ầm ĩ.  

             Ông ta nhanh chóng bị lôi tới trước chiếc xe.  

             Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên đầu trọc, để râu dê xuất hiện đằng sau…  

             “Nam Cung Phi Dương, cậu làm sao thế hả?”.  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement