Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

"Sư huynh về rồi!".  

             Một giọng nói kinh ngạc cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Chính.  

             Chỉ thấy trong miếu đường rách nát xuất hiện mấy bóng dáng, một thiếu niên ăn mặc giản dị chạy ra, nhìn thấy đám người Trường Anh về đến nơi, liền vô cùng mừng rỡ, hét vào bên trong.  

             Lập tức có không ít nam nữ chạy từ trong miếu đường ra để đón tiếp.  

             "Trường Anh sư huynh, thu hoạch thế nào ạ?".  

             "Có đổi được thuốc không?".  

             Mấy đệ tử nhìn Trường Anh, hỏi với vẻ mong đợi.  

             Nhưng vẻ mặt Trường Anh đầy chán chường, thở dài.  

             "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hôm nay chúng tôi... không thu hoạch được gì cả", Tưởng Xà bất đắc dĩ nói.  

             "Gì cơ? Không có thu hoạch?".  

             "Có gì đâu mà phải ngạc nhiên, nghe nói thời gian này có không ít người của các phe phái cũng ra ngoài "đi săn" đấy”.  

             Một số người ồn ào nói.  

             "Sao lại như vậy? Tưởng Xà sư tỷ, bây giờ anh tôi đang bị thương rất nặng, các chị không cướp được đồ, không đổi được thuốc, thì e là anh tôi không qua nổi hôm nay mất! Sao các chị có thể không có thu hoạch gì chứ?".  

             Một nam đệ tử kích động xông tới, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mấy người họ, gầm lên: "Anh tôi liều mạng vì Thanh Hà Đường, nên mới có kết cục như vậy. Bây giờ anh ấy bị thương nặng, mà các chị còn không cho anh ấy được chút thuốc trị thương nào. Tôi nói cho các chị biết, nếu anh tôi có mệnh hệ gì, thì tôi sẽ không tha cho các chị đâu!".  

             "Chu Hổ, cậu ăn nói kiểu gì vậy?".  

             "Láo toét!".  

             "Cậu thật là to gan, dám ăn nói với sư huynh sư tỷ như vậy! Mau quỳ xuống xin lỗi sư huynh sư tỷ đi!".  

             "Đúng vậy, mau quỳ xuống xin lỗi đi!".  

             "Quỳ xuống!".  

             Mọi người xung quanh trừng mắt nhìn Chu Hổ kia, tức giận mắng.  

             Nhưng Chu Hổ nghiến chặt răng, không nói lời nào.  

             "Được rồi, mọi người đừng nói nữa", Trường Anhh lớn tiếng nói.   

             Lúc này, xung quanh mới dần trở nên yên tĩnh.  

             "Các cậu buông cậu ấy ra đi! Chu Hổ nói đúng, Chu Long liều mạng vì Thanh Hà Đường chúng ta, bây giờ bị thương nặng, mà chúng ta lại không có khả năng chữa trị cho cậu ấy. Chúng ta có lỗi với cậu ấy, là do tôi vô dụng", Trường Anh khàn giọng nói.  

             "Sư huynh..."  

             Mấy người ở bên cạnh rưng rưng nước mắt.  

             Trường Anh lấy một chiếc túi xẹp lép từ trong túi áo ra, ném cho Chu Hổ.  

             Chu Hổ hơi ngạc nhiên, chìa tay đón lấy.  

             "Đây là chút thuốc trị thương cuối cùng của tôi, cậu mang cho Chu Long đi, mong là nó có chút tác dụng", Trường Anh nói.  

             "Sư huynh, anh... anh còn phải đi chấp hành nhiệm vụ! Nếu trên người không có chút thuốc trị thương nào, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?".  

             "Dù gì anh cũng phải mang theo chút thuốc bên người để phòng thân chứ".  

             "Đây là thuốc cứu mạng của anh đấy".  

             Những người bên cạnh cuống lên, nhao nhao nói.  

             Nhưng Trường Anh vẫn lắc đầu.  

             "Bây giờ chẳng phải thuốc này dùng để cứu người đó sao? Chu Hổ, cậu còn không mau đi đi?".  

             Tiếng quát này khiến Chu Hổ đang đờ đẫn giật nảy mình.  

             Anh ta nhìn Trường Anh chằm chằm, rồi vẫn cầm chiếc túi xẹp lép kia, xoay người chạy vào Thanh Hà Đường.  

             Không ít người nhìn Trường Anh với ánh mắt phức tạp.  

             Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên.  

             Không ngờ Trường Anh này lại tốt bụng và hào phóng như vậy.  

             "Vào đi".  

             Trường Anh bình thản nói, rồi dẫn mọi người bước vào Thanh Hà Đường.  

             Trong miếu đường rất rách nát.  

             Miếu thờ một tượng thần, Lâm Chính nghĩ mãi vẫn không biết đây là vị thần nào.  

             Nhưng trong miếu đường có không ít người đang ngồi.  

             Hầu hết bọn họ đều bị thương, hoặc là ngồi hoặc là nằm bệt dưới đất, có người nhỏ giọng rên rỉ, có người đau đến mức không ngừng run rẩy.  

             Tiếng ho và tiếng rên rỉ vang khắp sảnh đường.  

             Nhìn cảnh tượng này, hình như rất nhiều người vừa trải qua một trận đại chiến.  

             Mới nhìn thì không ai nghĩ đây là người của Đông Hoàng Giáo, mà có vẻ giống... đệ tử Cái Bang hơn.  

             "Sư muội, em đưa anh Lâm qua bên kia ngồi đi, anh đi gặp sư phụ", Trường Anh lên tiếng, rồi dẫn mọi người đi về phía nội đường.  

             "Anh Lâm, mời anh ngồi".  

             Tưởng Xà nặn ra một nụ cười gọi Lâm Chính, sau đó quát cô gái tên Thải Hồng kia: "Con khốn này, còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót trà cho anh Lâm!".  

             "À, vâng, sư tỷ...", cô gái ngập ngừng một lát rồi ấm ức đi rót trà.  

             Lâm Chính có chút nghi hoặc.  

             "Tưởng Xà, tôi thấy thái độ của cô đối với các sư đệ sư muội khác đều rất tốt, đối với Trường Anh sư huynh của cô lại càng tham sống sợ chết, tại sao đối với cô gái tên Thải Hồng này lại cay nghiệt như vậy? Sao vậy? Cô ta từng đắc tội với cô sao?".  

             "Hả? Việc này...", Tưởng Xà có chút hoảng hốt, chắc là không ngờ Lâm Chính lại hỏi câu này, ấp úng một lúc rồi vội cười đáp: "Không phải... Chỉ là bình thường con ranh này rất ngang bướng, nên tôi hơi nghiêm khắc với cô ta một chút".  

             "Hóa ra là vậy".  

             Lâm Chính gật đầu.  

             Nhưng rõ ràng là anh không tin lời Tưởng Xà.  

             Có lẽ trong này còn có uẩn khúc.  

             "A!".  

             Đúng lúc này, một tiếng hét đau đớn vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người.  

             Không ít người ngoảnh sang nhìn về phía phát ra âm thanh.  

             Một đệ tử Thanh Hà Đường đang nằm dưới đất bỗng nhiên lăn lộn, vừa ôm ngực vừa kêu rên.  

             Sắc mặt anh ta trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, vẻ mặt đầy đau đớn.  

             Tưởng Xà sửng sốt, vội vàng chạy qua.  

             Mọi người cũng xúm lại.  

             "Tất cả tránh ra, tránh ra, Trại Hoa Đà đến rồi!".  

             Đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.  

             Trại Hoa Đà?  

             Cái tên thật là ngạo mạn!  

             Lâm Chính không khỏi quay sang nhìn.  

             Chỉ thấy một người khoảng 40 tuổi, trông khá lôi thôi, chen vào đám người, kiểm tra cho người kia.  

             "Sư thúc, Lý Nam sư đệ không sao chứ?", Tưởng Xà trầm giọng hỏi.  

             "Hình như vết thương của cậu ta lại phát tác, phải lập tức dùng thuốc giảm đau cho cậu ta, nếu không cậu ta sẽ bị đau đến chết", Trại Hoa Đà trầm giọng nói.  

             "Vậy thì mau giảm đau đi", có người nói.  

             "Chúng ta hết thuốc giảm đau rồi".  

             "Hả? Vậy... vậy lấy đâu ra bây giờ?".  

             "Tôi không có thuốc giảm đau".  

             "Tôi chẳng còn thuốc gì cả, số thuốc mà trong giáo cho đã dùng hết từ lâu rồi".  

             "Vậy phải làm sao bây giờ?".  

             Bọn họ vò đầu bứt tai, vô cùng sốt ruột.  

             Tưởng Xà cũng lòng nóng như lửa đốt.  

             "Thực ra không cần dùng thuốc giảm đau cũng có thể giảm đau, Tưởng Xà, cô có Hoạt Huyết Thảo không?", Trại Hoa Đà cười hỏi.  

             "Có! Có!".  

             Tưởng Xà vội vàng gật đầu, rồi lấy ra một túi thuốc đưa cho Trại Hoa Đà.  

             "Thực ra vết thương kiểu này thì dùng Hoạt Huyết Thảo cũng có thể giảm đau, các cô đừng lo lắng quá".  

             Trại Hoa Đà toét miệng cười nói.  

             Dứt lời, ông ta liền lấy thảo dược trong gói thuốc ra, cho vào miệng nhai, sau đó nhổ ra một đống màu xanh dinh dính, rồi lại nhét vào gói thuốc, định đắp lên lồng ngực người kia.  

             Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.  

             Có Trại Hoa Đà ra tay thì chắc là sẽ không sao.  

             Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.  

             "Nếu ông dùng Hoạt Huyết Thảo để giảm đau cho anh ta, tuy anh ta hết đau nhưng mạng cũng chẳng còn".  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement