Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Lâm Chính từ từ đứng dậy, nhìn cánh tay phải của mình. Cánh tay của anh hóa thành màu vàng, sức mạnh bùng nổ tới mức thần kỳ.   

             Nguồn sức mạnh giải phóng ra ánh sáng vàng lấp lánh, bao lấy cánh tay của anh giống như có vô số ngôi sao đang chuyển động. Vô cùng kỳ diệu.   

             Ánh sáng nhạt dần và biến mất. Lần này, cánh tay của Lâm Chính hiện ra một hình thù kỳ lạ. Hình vẽ giống như thần rồng uốn lượn, ôm lấy cánh tay anh. Nhưng cũng không hẳn là rồng vì còn có lông vũ mọc khắp người. Con vật có đầu giống như phượng hoàng. Chưa ai từng gặp con vật nào như thế.   

             Lúc này hình vẽ đang rót vào cơ thể Lâm Chính một nguồn sức mạnh khủng khiếp  

             Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà Lâm Chính đã được phục hồi thể trạng, cả cơ thể như được thăng hoa.   

             “Hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, mình đã hoàn thành Thiên Huyết Linh Thể rồi! Lúc này, có lẽ cơ thể mình còn mạnh hơn cả Tiên Thiên Cương Khu nữa. Mình là người vô địch!", Lâm Chính hít một hơi thật sâu, điềm đạm nhìn đám đông trước mặt.   

             Mọi người dường như nhìn thấy cả ánh sáng phát ra từ mắt của anh.   

             “Anh đã làm gì vậy? Tay của anh…bị làm sao thế?”, Đường Thiên Hạo run rẩy nhìn chăm chăm Lâm Chính.   

             “Là sức mạnh của Lạc Linh Huyết. Tôi cảm nhận được sức mạnh của chúng”, một trưởng lão kêu lên.  

             “Sức mạnh hùng hậu quá. Rốt cuộc thì phải có bao nhiêu giọt mới đạt được sức mạnh như vậy chứ? Hai, ba? Năm giọt? Không! Ít nhất phải hơn mười giọt”, Liễu Thị Phụng run lẩy bẩy, lắp bắp nói.   

             Dứt lời, đám đông cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Sức mạnh của hơn mười giọt Lạc Linh Huyết sao?   

             Không thể nào? Có ai trên đời này có thể sở hữu được nhiều Lạc Linh Huyết như vậy chứ?   

             Đường Thiên Hạo cũng bàng hoàng. Anh ta sững sờ nhìn Lâm Chính. Thế nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nghiến răng: “Vậy thì sao? Dù có nhiều Lạc Linh Huyết hơn nữa thì cũng vô ích. Lúc này anh ta đã kiệt sức rồi. Tôi mà muốn giết anh ta thì cũng dễ như trở bàn tay thôi”.   

             Nói xong, Đường Thiên Hạo lại rút thanh bảo kiếm ra và bước về phía Lâm Chính. Đám đông nhìn chăm chăm Đường Thiên Hạo, không ai dám lên tiếng. Lâm Chính thản nhiên đi về phía anh ta.   

             “Anh phải chết. Nếu không thì uy tín của tôi làm sao còn giữ được đây?", Đường Thiên Hạo quát lớn, đột nhiên đạp chân xông lên.  

             Vụt! Thân pháp của anh ta không bằng thái thượng trưởng lão, nhưng so với những trưởng lão khác thì vẫn ưu tú hơn nhiều.   

             Khoảng cách mười mấy mét lập tức bị kéo lại gần. Trong chớp mắt, anh ta đã đứng ngay trước mặt Lâm Chính. Thanh bảo kiếm xé không gian lao tới, chém mạnh xuống đầu anh.   

             Nhát kiếm lóe lên tia sáng lạnh giá. Đám đông cảm tưởng tim như rớt ra ngoài.   

             Bọn họ đang chờ đợi. Đợi Lâm Chính đưa ra phản ứng. Để xem anh sẽ đỡ chiêu của Lâm Chính như thế nào. Chờ đợi anh sẽ né đòn.    

             Thế nhưng tất cả đã phải thất vọng. Bởi vì Lâm Chính không hề phản ứng gì. Anh cứ đứng im ở đó, thản nhiên nhìn lưỡi kiếm giáng xuống. Và không hề cử động.   

             Lúc này, Lâm Chính không khác gì một khúc gỗ.   

             “Cái gì?”, đám trưởng lão kinh hãi kêu lên. Đến cả Đường Thiên Hạo cũng giật mình. Anh ta không hề nương tay, cứ thế bổ thẳng thanh kiếm xuống.   

             Chỉ có điều, khoảnh khắc lưỡi kiếm chạm vào cơ thể của Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.   

             Keng!  

             Đường Thiên Hạo chỉ cảm thấy tay mình tê dại. Thanh bảo kiếm tiếp xúc phải một vật thể cứng và bị nảy bật ra.   

             Anh ta sững sờ, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta tưởng mình đang bị ảo giác. Bèn bổ thanh kiếm về phía trước một lần nữa.   

             Lần này, mọi việc vẫn xảy ra y như vậy.   

             Keng!  

             Thanh bảo kiếm chạm vào đầu Lâm Chính khiến xung quanh tóe lửa, sau đó nó lại bị nảy ra. Lực đẩy khiến cho Đường Thiên Hạo phải lùi về sau vài bước.   

             Đám đông im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt. Không ai dám tin vào cảnh tượng trước mặt.   

             “Kiếm của tôi…tại sao không thể chém được anh?”, Đường Thiên Hạo nhìn thanh bảo kiếm và bàng hoàng.   

             “Nhẫn đâu rồi?”, Lâm Chính giờ tay ra và hỏi Đường Thiên Hạo.   

             Đường Thiên Hạo run rẩy, vội vàng gào lên: “Nhẫn là của tôi. Nó là của tôi!"  

             Vì chiếc nhẫn này mà anh ta đã giết chết cả thái thượng trưởng lão thì sao có thể giao nhẫn ra được chứ? Mọi thứ đều phải thuộc về anh ta. Anh ta không thể từ bỏ như vậy được.   

             Nhưng mọi việc tới giờ phút này đâu còn do anh ta quyết định nữa. Lâm Chính bước tới, đưa tay ra chộp mạnh.   

             “Chết đi!”, Đường Thiên Hạo lại chém kiếm về phía trước một cách điên cuồng. Thanh kiếm như một bóng ma chém liên tục về phía Lâm Chính. Thế nhưng kết quả khiến người ta phải tuyệt vọng.   

             Dù những đường kiếm của anh ta có hung hãn tới mức nào thì cũng không thể khiến cơ thể của Lâm Chính bị tổn thương.   

             Keng! Keng…Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên. Đám đông cảm thấy da đầu tê dại.   

             “Đây là quái vật phương nào vậy?”  

             “Đao thương bất nhập sao?”  

             “Kiếm của Đường công tử…không thể làm gì nổi cậu ta.”  

             “Quái vật! Đúng là quái vật!”  

             Người của Đông Hoàng Giáo run rẩy. Bọn họ như phát điên. Đường Thiên Hạo cũng vậy. Anh ta điên cuồng gào thét và dốc toàn lực chém kiếm về phía trước.   

             Và rồi tốc độ của anh ta dần chậm lại. Vì anh ta biết dù có chém bao nhiêu thì cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương. Cảm giác tuyệt vọng khiến anh ta muốn từ bỏ.  

             Keng! Âm thanh của tiếng kim loại lại vang lên. Sau một đòn tấn công mãnh liệt, thanh kiếm của Đường Thiên Hạo đã bị gãy làm hai.   

             Đường Thiên Hạo sững sờ nhìn thanh kiếm trong tay mình. Anh ta như người mất hồn, đứng ngây ra.   

             Kiếm gãy rồi! Vậy mà người này vẫn không hề hấn gì. Sao có thể như thế chứ?   

             Lâm Chính đi tới trước mặt, nhìn anh ta. Đường Thiên Hạo bừng tỉnh. Anh ta bật lùi về phía sau, run rẩy hét lên: “Anh…đừng có tới đây! Nhẫn là của tôi! Nhẫn là của tôi. Không ai được cướp! Anh đừng có tới đây!”  

             Anh ta sợ hãi tới cực độ. Vừa hét vừa quay người bỏ chạy. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân nhảy tới trước mặt anh ta. Anh chộp chặt tay cầm kiếm của Đường Thiên Hạo và bẻ ngược đâm mạnh vào ngực con người này.  

             Phụt! Thanh kiếm đâm ngập chuôi.   

             Đường Thiên Hạo run rẩy, đôi mắt trở nên đờ đẫn, máu tứa ra từ miệng…  

             Anh ta đã chết.  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement