Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Lâm Chính và Lạc Thiên quen biết đã lâu.  

             Lâm Chính nghĩ rằng bản thân rất hiểu Lạc Thiên.  

             Cô ấy không giỏi nói dối, một khi nói dối, ánh mắt cô ấy sẽ trốn tránh, tay sẽ mân mê vạt áo, bộ dạng cô ấy rất căng thẳng, gần như viết hai chữ nói dối trên mặt.  

             Lạc Thiên cũng biết tật xấu của mình, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy chỉ có thể thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang... lo lắng cho Tiểu Nhu..”.  

             “Tô Nhu?”, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.  

             “Ừ”.  

             Lạc Thiên khẽ cắn đôi môi anh đào, lại rơm rớm nước mắt, khàn giọng nói: “Tôi cảm thấy rất khó chịu khi nghĩ đến Tiểu Nhu vẫn còn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, hầu như lúc nào cũng nghĩ tới chuyện này, nên không thể nào ngủ được...”  

             “Vậy à?”  

             Lâm Chính cười khổ nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Nhu sẽ không sao, với năng lực của tôi như vậy mà cô vẫn còn lo lắng sao? Lát nữa tôi sẽ kê cho cô ít thuốc, có thể giúp cô ngủ sâu, mấy ngày nay nghỉ ngơi sớm đi, đừng khiến cơ thể bị kiệt quệ”.  

             “Được”.  

             Lạc Thiên lau khóe mắt, cười nói: “Tại anh mà lớp trang điểm của tôi lại bị hỏng rồi, tôi vào phòng vệ sinh một lát!”  

             “Ừ”, Lâm Chính gật đầu.  

             Lạc Thiên vội vàng đứng dậy, vội vã đi về phía phòng vệ sinh.  

             Sau đó đóng cửa phòng vệ sinh lại.  

             Rầm!  

             Bàn tay trắng nõn tinh xảo của Lạc Thiên đập mạnh vào bồn rửa tay.  

             Nước mắt của cô ấy giống như những viên ngọc trai trượt dài trên gương mặt, nhưng trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ phẫn nộ, tự trách, căm hận!  

             “Lạc Thiên! Sao mày lại hèn như vậy hả? Tại sao?”  

             ...  

             “Bây giờ không phải mày nên vui vẻ sao?”  

             ...  

             “Nhưng... đó là bạn thân nhất của mày đấy! Tại sao mày lại có suy nghĩ như vậy?”  

             ...  

             “Mày đúng là một ả đàn bà bẩn thỉu hạ tiện, hèn hạ vô liêm sỉ!”  

             “Mày hèn lắm!”  

             "Hèn hạ!"  

             "Hèn hạ!"  

             ...  

             Bàn tay nhỏ bé của Lạc Thiên siết chặt thành nắm đấm, điên cuồng đập lên bồn rửa tay, cố gắng dựa vào cơn đau để khống chế những suy nghĩ không thể chấp nhận được trong lòng.  

             Một lúc sau, bàn tay nhỏ sưng tấy.  

             Cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, bắt đầu khóc.  

             Năm phút sau, cô ấy mới đứng dậy, rửa mặt, trang điểm lại một chút rồi nặn ra một nụ cười bước ra khỏi phòng vệ sinh.  

             Lâm Chính vẫn đang uống cà phê.  

             Lạc Thiên vẫn ngồi trước mặt anh như không có chuyện gì xảy ra.  

             Cô ấy đặt bàn tay nhỏ hơi sưng bên dưới, bị cái bàn chặn lại nên Lâm Chính không nhìn thấy.  

             Nhưng anh có thể phát hiện chút manh mối từ nụ cười không được tự nhiên của Lạc Thiên.  

             Đó là nước mắt vừa mới khóc xong...  

             “Lâm Chính, sao anh lại ở đây... À đúng rồi! Là bữa tiệc chúc mừng đoàn làm phim “Chiến Hổ” phải không? Tôi nhớ anh đã đầu tư vào bộ phim này?” Lạc Thiên tìm đề tài, mỉm cười nói.  

             “Ừ, nhưng tôi không tham gia bữa tiệc đó nữa”.  

             “Tại sao? Chẳng lẽ ông chủ lại không được mời đến bữa tiệc chúc mừng sao? Hay là do anh không muốn đi?”  

             “Chuyện này nói ra rất dài dòng... À, sao cô lại ở đây?”  

             “Ồ... Tôi mở quán cà phê này, hôm nay khách hàng không ít, tôi cũng đang rảnh rỗi nên tới đây hỗ trợ”, Lạc Thiên cười nói.   

             “Thì ra là vậy...”, Lâm Chính gật đầu.  

             Cạch!  

             Lúc này, cửa bị đẩy mạnh ra.  

             “Xin chào!”  

             Nhân viên phục vụ vội vàng tiến lên nghênh đón, nhưng nhìn thấy người vào cửa không khỏi hơi chột dạ.  

             Người đến là Lưu Đại Bưu.  

             Ông ta quét mắt nhìn khắp quán cà phê, tầm mắt dừng lại trên người Lâm Chính, dẫn theo một đám người nhà họ Lưu đi về phía đó.  

             “Xem ra rắc rối sắp đến rồi!”  

             Lâm Chính hờ hững nói.  

             Lạc Thiên hơi nhướng mày, ngồi thẳng dậy.  

             “Các vị muốn dùng gì?”, Lạc Thiên hỏi.  

             “Cô là ai?”  

             “Tôi là chủ quán cà phê này”, Lạc Thiên nói.  

             Lưu Đại Bưu nghe vậy, thần sắc dịu đi không ít.  

             Ông ta trợn mắt nhìn Lâm Chính: “Chúng tôi không uống cà phê, chúng tôi tới tìm người này”.  

             “Có chuyện gì sao?”, Lâm Chính nói.  

             “Lâm Chính, cậu may mắn đấy! Chúng tôi quyết định dẫn cậu đến khách sạn Minh Châu tham gia bữa tiệc chúc mừng! Đi thôi! Đi vào với chúng tôi!” Lưu Đại Bưu vừa nói vừa vẫy tay muốn Lâm Chính đi theo.  

             Nhưng Lâm Chính vẫn ngồi ở chỗ của mình, nho nhã uống cà phê.  

             “Này? Lâm Chính, cậu bị điếc hả? Cậu không nghe thấy lời chúng tôi nói sao?”, người nhà họ Lưu ở bên cạnh hét lên.  

             “Nghe thấy rồi”.  

             “Vậy cậu còn không mau đi theo chúng tôi?”  

             “Không vội, tôi chỉ muốn hỏi một vấn đề!”  

             Vấn đề gì?”  

             “Các người đang... cầu xin tôi hả?” Lâm Chính chậm rãi nói.  

             Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Lưu đều bùng nổ.  

             “Cầu xin mày ư? Mẹ kiếp, nằm mơ đi!”  

             “Mày nghĩ mày là ai? Mà muốn bọn tao cầu xin mày?”  

             “Tự soi vào nước đái của mình mà xem! Một tên phế vật ăn bám! Cả người mày có gì đáng để chúng tao đến cầu xin hả?”  

             Mọi người chỉ tay vào Lâm Chính chửi bới.  

             Lạc Thiên vô cùng tức giận, hét lên: “Câm miệng! Ai cho các người xúc phạm khách của tôi ở đây? Bảo vệ! Bảo vệ đâu!”  

             “Bà chủ!”  

             Hai bảo vệ ở cửa lập tức chạy tới.  

             “Mau đuổi những người này ra ngoài! Đuổi ra ngoài!”, Lạc Thiên hét lớn.  

             “À... vâng!”  

             Hai bảo vệ hơi do dự, nhưng vẫn tiến lên.  

             Nhưng ngay khi bọn họ đến gần Lưu Đại Bưu, Lưu Đại Bưu đã đấm thẳng vào mặt của hai người họ, khiến bọn họ ngã xuống.  

             “A!”  

             Khách trong quán cà phê hét toáng lên.  

             Lạc Thiên không khỏi giật mình.  

             “Cô gái! Cô đừng kiêu ngạo vì là chủ quán cà phê này! Cô có biết chúng tôi là ai không? Cô có biết cháu gái tôi là ai không? Có tin hôm nay tôi sẽ đóng cửa quán cà phê của cô luôn không hả?” Lưu Đại Bưu chỉ vào mặt Lạc Thiên hống hách nói.  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement