Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Ư…”  

             Một âm thanh vang lên. Cô gái nằm dưới đất từ từ mở mắt, ôm trán đứng dậy. Đầu cô ấy vẫn còn choáng váng. Ngay sau đó cô ấy lập tức ý thức được điều gì đó.   

             “Á!”, cô gái thét lên, vội vàng túm chặt quần áo trên người, đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông trước mặt.   

             “Sư muội, cô tỉnh lại rồi à?”, người đàn ông điềm đạm đáp.   

             “Tiêu Hồng! Anh thật bỉ ổi! Anh là đồ đê tiện! Hạ lưu! Đê tiện!”, cô gái kêu lên.   

             “Sư muội, tại sao lại nói như vậy?”, người đàn ông chau mày, cảm thấy khó hiểu   

             “Vừa rồi…anh đã chuốc tôi hôn mê, anh định làm gì tôi? Tiêu Hồng! Anh cố tình lừa tôi tới nơi hoang vắng vì có ý đồ với tôi. Anh là đồ cầm thú! Súc sinh! Tôi nhất định sẽ nói với cả trưởng lão và trưởng thôn, để tất cả mọi người đều biết anh là loại con vật”, cô gái rưng rưng nước mắt, trông vô cùng căm phẫn và uất hận.   

             Thế nhưng người đàn ông chỉ điềm đạm giải thích: “Sư muội, tôi nghĩ chắc là cô hiểu lầm rồi. Trước đó tôi không hề chuốc thuốc cô mà là dùng một loại tinh dược. Vừa rồi xung quanh tôi nhìn thấy có chướng khí bay tới nên lập tức sử dụng thuốc này để tránh cho cô hít phải. Thế nhưng tôi vẫn chậm một bước, khiến cô bị hôn mê. Cũng may mà lượng chướng khi không nhiều nên đã tản đi hết rồi. Tôi cũng đã giải độc cho cô rồi cô nên không sao nữa”.   

             “Hừ! Anh khỏi phải giảo biện. Anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?”, cô gái không tin.   

             “Sư muội, nếu cô không tin có thể tự kiểm tra. Tôi và cô đều là người học y, cô sẽ biết mình còn là gái còn son hay không đúng không?”, Tiêu Hồng lên tiếng.   

             Cô gái giật mình. Đúng là có thể kiểm tra một cách dễ dàng. Hơn nữa…cô ấy cũng không hề cảm thấy khó chịu chỗ nào. Lẽ nào mình đã thật sự hiểu lầm anh ấy?  

             Cô gái nhìn người sư huynh Tiêu Hồng bằng ánh mắt kỳ lạ, chỉ thấy anh khá nghiêm túc, ánh mắt trong veo, khác hoàn toàn với vẻ giảo hoạt trước đó.   

             Chuyện gì thế này? Sao sư huynh lại đột nhiên thay đổi vậy? Giống như biến thành người khác ấy…  

             Thật kỳ lạ! Cô gái hoang mang, nhìn kỹ anh thêm vài lần nữa và nói: “Anh ở đây đợi tôI!”  

             Nó xong cô trốn vào một chỗ và kiểm tra lại.  

             Tiêu Hồng vẫn đứng im tại chỗ. Tầm ba, bốn phút sau, cô gái đỏ mặt bước ra.   

             “Sư muội, thế nào rồi? Cô không bị sao chứ?", Tiêu Hồng hỏi.   

             “Không…bị sao cả…”, cô gái ngượng ngùng.   

             “Vậy sư muội còn định đi tố cáo tôi với những vị trưởng lão nữa không?”, Tiêu Hồng lại hỏi.   

             “Sư huynh, xin lỗi…tôi…tôi hiểu lầm rồi, mong anh đừng giận”, Tiết Phù tỏ vẻ khó xử.   

             Tiêu Hồng mỉm cười: “Bỏ đi, sư muội. Ở khu hoang vắng thế này, cô đột nhiên ngất thì đương nhiên sẽ nghĩ như vậy. Tôi không trách cô”.   

             “Cảm ơn anh…có điều sư huynh, vừa rồi tôi phát hiện ra cách nói chuyện của anh không giống trước đây nữa?”, Tiết Phù cảm thấy kỳ lạ.   

             “Không giống? Ý của cô là gì?”  

             “Giờ cách nói chuyện của anh…điềm đạm hơn trước nhiều. Trước đây anh cứ khinh khỉnh, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy khác. Giờ thì…có phong độ hơn rồi”, Tiết Phù lên tiếng.   

             “Chắc là do co hiểu lầm tôi một lần đấy. Giờ tôi phải nghiêm túc hơn để cô không còn nghĩ như vậy nữa”, Tiêu Hồng nói.   

             Tiết Phù giật mình, cười khổ: “Sư huynh đừng nghĩ nhiều. Chuyện này tôi sai, tôi nhất định sẽ bù đắp cho anh”.   

             “Bù đắp thì không cần đâu, chỉ cần sư muội đừng nhắc với người khác chuyện này là được”.   

             “Được”, Tiết Phù gật đầu. Mọi chuyện dừng lại.   

             “Bây giờ mấy giờ rồi?”, lúc này Tiết Phù dường như nhớ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra nhìn. Cô gái đột nhiên tái mặt.  

             “Cái gì? Ba rưỡi chiều rồi sao?”  

             “Sư muội, sao thế?”, Tiêu Hồng hỏi.   

             “Lẽ nào anh quên rồi. Đội trưởng yêu cầu chúng ta trước bốn giờ phải thu thập đủ số thuốc trong danh sắc. Giờ chỉ còn nửa tiếng đồng hồ mà đến một cây Đồng khánh dược căn chúng ta cũng chưa có. Lần này chắc chắn sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ rồi. Nếu như vậy, sẽ khiến buổi lễ dược tế bị chậm trễ, chúng ta sẽ xong đời mất”   

             “Không cần vội. Đồng khánh dược căn rất dễ tìm! Nửa tiếng là đủ thôi”.   

             Tiêu Hồng nhìn xung quanh, đột nhiên vạch một lùm cây ra và chạy về phía trước.   

             “Sư huynh, anh đi đâu vậy”, Tiết Phù vội vàng đuổi theo.   

             Tiêu Hồng chạy được một lúc thì tới một vùng đầm lầy. Xung quanh đầm lầy có không ít dược liệu đặc biệt, đó chính là Đồng khánh dược căn mà họ đang cần tìm.   

             “Tốt quá rồi. Chỗ này chắc là đủ 15 cây”, Tiết Phù mừng lắm nhưng ngay sau đó cô ấy tối sầm mặt, tỏ vẻ lo lắng: “Số cây này ở gần đầm lấy quá, sợ rằng nhổ sẽ rất khó. Sư huynh, nửa tiếng đồng hồ sẽ không thể hoàn thành được. Chúng ta vẫn xong đời thôi…Chắc chắn là họ sẽ trừng phạt chúng ta…”  

             Nghĩ tới khổ hình của thôn, Tiết Phù sợ hãi lùi lại, cơ thể cô gái bỗng run bắn lên.   

             Thế nhưng Tiêu Hồng chỉ mỉm cười: “Nhổ chúng khó lắm sao?”  

             “Đúng vậy”, Tiết Phù hoang mang lên tiếng.   

             Tiêu Hồng bèn bước tới, xắn ống tay áo lên, ngồi xuống tìm kiếm. Động tác của anh rất thuần thục, chính xác. Anh lập tức tìm được một cây ở trong đầm lầy và nhổ lên.   

             Tốc độ của anh rất nhanh. Chưa tới 5 phút, anh đã lấy được năm cây Đồng khánh dược căn.   

             “Cái gì?”, Tiết Phù há mồm trợn mắt. Tiêu Hồng hông hề dừng lại, nhổ một loạt. 15 phút sau, anh đã lấy được 15 cây và quay lại.   

             “Sư muội, chúng ta về thôi”.   

             “Hả! Được…”, Tiết Phù bừng tỉnh: “Sư huynh, anh lợi hại quá…”  

             “Có gì lợi hại chứ?”  

             “Không phải…sư huynh, sao tôi không biết là anh hái thuốc giỏi vậy nhỉ? Hái thuốc cũng phải có trình độ đấy. Ôi trời, sư huynh của tôi giấu nghề thật rồi…”, Tiết phù cảm thán.   

             Cô ấy và Tiêu Hồng biết nhau đã lâu. Cô ấy thấy, con người Tiêu Hồng chẳng có gì giỏi giang, làm việc thì hấp tấp vội vàng, nhưng không biết vì sao lúc này Tiêu Hồng lại khiến cô gái cảm thấy hoang mang như thế này.   

             Đây thật sự là người sư huynh Tiêu Hồng mà cô biết sao? Cô đột nhiên phát hiện ra là mình không còn cảm giác phản cảm đối với người sư huynh này nữa.   

             “Về thôi!”  

             “Được! Sư huynh! Đợi tôi với!”, Tiết Phù vội vàng kêu lên.   

             Đợi tới khi mọi người quay về điểm tập trung thì những người khác cũng đã có mặt. Hai người bọn họ thuộc đội chậm nhất.   

             “Tiêu Hồng, Tiết Phù, sao hay người chậm vậy?”, người đàn ông bước tới với vẻ không vui và kiểm tra Đồng khánh dược căn trong tay Tiêu Hồng.   

             Hai người đàn ông bằng tuổi khác cũng sà tới, họ mỉm cười đầy vẻ xảo quyết.   

             “Hehe, Tiêu sư huynh, xem ra anh đã có được Tiết sư muội rồi nhỉ! Lợi hại quá! Thế nào? Cơ thể của Tiết sư muội, mùi vị chắc là tuyệt vời lắm đúng không?”, một người đàn ông huých tay Tiêu Hồng, cười hi hi.   

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement