Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Vương Kiều đã thua!  

             Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương… cứ thế thua cuộc.  

             Mọi người trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nhìn nhầm.  

             Thậm chí không ít người còn lấy tay day mắt.  

             Nhưng… sự thật rành rành trước mắt.  

             “Bố!”.  

             Vương Nhất gào lên, lập tức lao tới.  

             Nhưng một bóng người nhanh hơn anh ta một bước, chặn trước mặt Vương Kiều, ngăn anh ta lại.  

             Tất cả mọi người đều nín thở.  

             Người kia là Lâm Chính!  

             “Tiêu Hồng! Anh đừng hòng làm hại bố tôi!”, Vương Nhất kêu lên.  

             “Tiêu Hồng, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của trưởng lão, thì thôn Dược Vương sẽ băm vằm cậu, khiến cậu chết không có chỗ chôn!”.  

             Những người khác cũng nhao nhao kêu lên, tức giận nhìn Lâm Chính.  

             Lâm Chính cười nhạt, xoay người lại nhìn bọn họ.  

             “Các anh cuống quýt lên làm gì vậy? Chẳng lẽ các anh ngầm thừa nhận Nhị trưởng lão đã thua sao?”.  

             “Ơ…”, bọn họ biến sắc, ánh mắt dao động, không biết nên nói gì cho phải.  

             Lâm Chính thấy thế, xoay người vung cánh tay lên, định nện vào trán Vương Kiều vẫn chưa kịp bò dậy.  

             Nếu trúng đòn này thì e rằng Vương Kiều không chết cũng sẽ bị phế.  

             “Dừng tay! Dừng tay!”.  

             Vương Nhất gào lên, chặn người ở phía trước.  

             Lâm Chính dừng tay, trầm giọng nói: “Nếu các anh muốn ngăn cản tôi thì phải thừa nhận Vương Kiều đã thua, còn tôi thắng, nếu không các anh không có quyền!”.  

             “Thua rồi! Thua rồi! Bố tôi đã thua! Tiêu sư huynh, xin anh đừng làm hại bố tôi nữa, tôi xin anh đấy!”, Vương Nhất không còn cách nào khác, nước mắt giàn giụa, quỳ mọp xuống đất, khổ sở kêu lên.  

             Các đệ tử khác cũng bất đắc dĩ, thở dài không nói gì.  

             Ngay cả Vương Kiều cũng không đấu lại được Lâm Chính, bọn họ ai dám ngăn cản?  

             Bây giờ chỉ có thể đầu hàng nhận thua…  

             Lâm Chính mỉm cười, thu tay lùi lại.  

             Đám người Vương Nhất vội vàng chạy tới, đỡ Vương Kiều dậy.  

             “Nhị trưởng lão, nếu ông đã thua, thì phiền ông nhanh chóng thực hiện lời hứa trước đó, dập đầu nhận lỗi với tôi đi”, Lâm Chính cười nói.  

             “Thua cái gì chứ? Tôi… tôi không thua! Chúng nó không thể đại diện cho tôi được!”, Vương Kiều đẩy những người bên cạnh ra, nổi giận gầm lên.  

             “Vương trưởng lão, ông còn muốn đánh nữa sao?”.  

             “Tôi còn chưa ngã xuống, sao có thể coi là thua chứ? Chúng ta tiếp tục!”, vẻ mặt Vương Kiều không cam lòng.  

             “Trưởng lão Vương Kiều, nếu ông muốn đánh thì tôi có thể đánh cùng ông, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu tiếp tục đánh, tôi lỡ tay giết ông, đến lúc đó mong ông đừng hối hận”, Lâm Chính nói.  

             “Láo toét! Cậu… cậu… sao tôi có thể bị cậu đánh bại được chứ?”.  

             Sao Vương Kiều có thể chịu nổi cục tức này? Ông ta gầm lên, đang định xông tới.  

             “Đừng mà bố!”.  

             “Trưởng lão, xin ông đừng giết chóc nữa!”.  

             Mọi người nhao nhao ngăn cản, vô cùng lo lắng.  

             Lúc này, tất cả bọn họ đều không còn tự tin nữa.  

             Bọn họ không biết Vương Kiều liệu có thể đánh bại được “Tiêu Hồng” này hay không, nhưng với thực lực mà Tiêu Hồng thể hiện lúc vừa rồi… thì anh cũng không phải là một người dễ chọc vào.  

             Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn… thì phải làm sao đây?  

             Chỉ có điều…  

             Sao bọn họ có thể ngăn cản được Vương Kiều đang trong cơn thịnh nộ chứ?  

             Vương Kiều hất tay, tức giận gầm lên: “Tất cả tránh ra!”.  

             Sức mạnh của bọn họ không bằng Vương Kiều lúc này đã dùng châm bạc cường hóa thân xác, nên đều bị ông ta đẩy ra.  

             Vương Kiều lửa giận ngút trời, gầm lên nhào về phía Lâm Chính.  

             Nhìn trạng thái này thì ông ta đã điên thật rồi.  

             Không giết được Lâm Chính thì ông ta thề không chịu thôi.  

             “Vương Kiều, nếu ông đã muốn chết như vậy thì được, tôi cho tôi toại nguyện!”.  

             Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không khách sáo, ngón tay nhón châm, bước chân di chuyển cực nhanh.  

             Cây châm sáng loáng ở đầu ngón tay anh như một tinh linh nhảy múa, vô cùng đẹp đẽ, cũng vô cùng thần kỳ.  

             Vương Kiều cũng dùng rất nhiều châm bạc bao phủ lòng bàn tay.  

             Lần này ông ta sẽ không ăn mòn da thịt Lâm Chính nữa, ông ta muốn dùng châm bạc của mình đâm xuyên người Lâm Chính, hủy hoại các huyệt đạo trên người anh, khiến anh chết ngay tại chỗ.  

             Dù sao Vương Kiều cũng là Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương, đang cơn thịnh nộ nhưng chiêu pháp không hề bị loạn.  

             So chiêu với Lâm Chính một hồi, ông ta lập tức tìm được cơ hội, hai chưởng đánh mạnh ra, châm bạc trên đó như con rắn độc nhe nanh, đâm vào các huyệt vị trên người Lâm Chính.  

             Nhưng Lâm Chính cũng không hề chậm, châm bạc ở đầu ngón tay nhanh chóng đánh ra.  

             Lúc này, không ai nhường ai.  

             Mà châm của ai đâm trúng người đối phương, thì đối phương cũng chỉ có kết cục là không chết cũng bị phế.  

             Mọi người xung quanh đều nín thở, trong lòng sợ hãi.  

             Phập! Phập! Phập!  

             Mấy âm thanh kỳ dị vang lên.  

             Châm bạc trong tay Lâm Chính đâm vào người Vương Kiều.  

             Còn châm bạc trong tay Vương Kiều cũng đánh vào người Lâm Chính, nhưng không thể đâm vào, mà dường như bị thứ gì đó chặn lại, tất cả đều rơi xuống…  

             “Sao cơ?”.  

             Ai nấy kinh ngạc.  

             Vương Kiều há hốc miệng, khó mà tin nổi.  

             Nhưng châm của Lâm Chính đã đâm vào người ông ta, lập tức có hiệu quả.  

             “A!”.  

             Vương Kiều hét lên thảm thiết, lùi lại liên tục, rồi ngồi xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.  

             “Bố!”.  

             Vương Nhất gào lên, cùng đám người Kiều Chiến Bắc vội vàng xông tới.  

             “Hả?”.  

             Thương Miểu ngạc nhiên.  

             “Cậu Tiêu Hồng này cũng mạnh quá đấy!”.  

             Đám Phương sư tỷ mắt chữ A mồm chữ O, da đầu tê dại.  

             “Vương Kiều, gân mạch toàn thân của ông đã bị châm bạc của tôi xuyên thấu, ông đã không thể dùng khí, lại càng không thể thi triển châm bạc được nữa. Bây giờ tôi chỉ cần bước tới rút một cây châm ra, thì ông sẽ gân mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu được! Vương Kiều, ông thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói, sau đó cất bước đi tới.  

             “Tiêu Hồng! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Đứng lại!”.  

             “Nếu anh dám động đến bố tôi, tôi sẽ băm vằm anh ra!”.  

             “Tiêu Hồng, cậu thật là to gan! Dám làm trưởng lão bị thương! Cậu có biết mình đang làm gì không?”.  

             “Tiêu Hồng, cậu điên rồi!”.  

             “Láo toét!”.  

             Bọn họ tức giận chửi mắng, chặn ở phía trước định ngăn cản Lâm Chính.  

             Nhưng Lâm Chính phớt lờ.  

             “Tôi và trưởng lão giao thủ là so tài một cách công bằng! Các anh không được phép ngăn cản! Nếu ai ngăn cản thì đừng trách tôi không khách khí!”.  

             Dứt lời, Lâm Chính hành động, định rút châm trên người Vương Kiều ra.  

             “Hả?”.  

             Tất cả mọi người đều giật nảy mình.  

             “Tiêu Hồng! Mau dừng tay!”, Thương Miểu cả kinh, vội vàng kêu lên.  

             Nhưng lời nói của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì…  

             Vương Nhất bị đẩy ra.  

             Kiều Chiến Bắc cũng bị Lâm Chính đá cho ngã lăn ra đất.  

             Không ai cản được anh!  

             Anh giống như một ngôi sao băng, xuyên qua bọn họ rồi đứng trước mặt Vương Kiều.  

             Do gân mạch trúng châm, nên toàn thân Vương Kiều đang run lên bần bật, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính chằm chằm.  

             Ánh mắt đó vẫn là sự không cam lòng sâu sắc.  

             Nhưng vô ích.  

             Lâm Chính không chút nương tay, hạ tay xuống định rút châm bạc ra.  

             Nếu rút châm ra, Vương Kiều không chết cũng bị phế!  

             Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này!  

             “Tiêu Hồng! Dừng tay!”.  

             Lại một âm thanh giận dữ vang lên, sau đó mấy bóng dáng mang theo khí tức đáng sợ lao tới, bao vây anh lại.  

             Hai cánh tay mạnh mẽ lập tức khóa chặt cổ tay anh.  

             Chính là trưởng thôn dẫn theo rất nhiều nguyên lão tới…  

             Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.  

             Chỉ thấy một đám người đang chậm rãi đi tới.  

             Người dẫn đầu râu dài tóc dài, sắc mặt hồng hào, ánh mắt trầm ổn, mặc trường bào màu nâu viền vàng.  

             Ông ta chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nghiêm khắc, không giận tự uy!  

             Đây chính là bố của Nhan Khả Nhi, trưởng thôn của thôn Dược Vương, Nhan Tam Khai!  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement