"Trưởng thôn đến rồi".
Có người kêu lên.
Các đệ tử ở hai bên lập tức khựng lại, rồi lần lượt chạy tới chào hỏi.
"Ừ".
Nhan Tam Khai gật đầu, bước về phía Lâm Chính.
"Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho bố tôi".
Vương Nhất nước mắt giàn giụa, xông tới quỳ trước mặt Nhan Tam Khai, vừa khóc vừa nói: "Đệ tử Tiêu Hồng ám sát bố tôi, khiến bố tôi bị thương nặng, xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho bố tôi".
"Xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho trưởng lão của chúng tôi".
Đám người Kiều Chiến Bắc cũng lần lượt quỳ xuống nói, ai nấy tâm trạng kích động.
Thương Miểu lập tức cuống lên, vội ôm quyền nói: "Trưởng thôn, lần này là Vương trưởng lão chỉ đích danh đệ tử của tôi, hai y võ so tài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới bị như vậy. Đây là chuyện rất bình thường, không liên quan đến đệ tử Tiêu Hồng".
"Vớ vẩn! Nếu chỉ là y võ so tài, thì sao có thể khiến bố tôi bị như vậy được?", Vương Nhất tức giận nói.
"Cha anh bị như vậy thì chỉ có thể là do tài không bằng người chứ tại ai được chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh... anh... anh...", Vương Nhất tức đến nỗi không thốt nên lời.
"Được rồi, các cậu đừng nói nữa, tôi đã nghe phong thanh chuyện này từ Tứ trưởng lão, cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này kết thúc tại đây, không được nhắc đến nữa, rõ chưa?", Nhan Tam Khai trầm giọng nói.
"Vâng, trưởng thôn".
Mọi người cao giọng đáp, không ai dám phản bác.
"Mau, lập tức đưa trưởng lão Vương Kiều đi chữa trị, những người còn lại... giải tán đi".
Nhan Tam Khai lại phẩy tay.
Mọi người đang định rời đi.
"Khoan đã!".
Lâm Chính bỗng lớn tiếng kêu lên.
"Hử?".
Mọi người đều ngoảnh lại.
Lâm Chính bước mấy bước tới, chặn đường bọn họ, bình thản nói: "Trưởng thôn, tôi và trưởng lão Vương Kiều đã nói trước rồi, nếu ai thua thì phải dập đầu xin lỗi đối phương. Hành động này của tôi không phải là tức giận nhất thời, mà là để giữ thể diện cho trưởng lão của tôi. Nếu bây giờ trưởng lão Vương Kiều đã thua, thì hãy bắt bọn họ thực hiện lời hứa đi".
Anh vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sa sầm mặt.
"Tiêu sư đệ, trưởng thôn đã đến rồi, cậu đừng truy cứu nữa, nếu không mọi chuyện ầm ĩ lên thì khó mà xử lý", Phương sư tỷ ý thức được tình hình bất ổn, vội vàng bước tới, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Chuyện này hãy hỏi trưởng lão đi, tôi chiến đấu là vì trưởng lão, nếu ông ấy muốn chấm dứt tại đây, thì tôi còn gì để ca thán chứ?", Lâm Chính ném củ khoai lang nóng bỏng tay này sang cho Thương Miểu.
Thương Miểu tỏ vẻ sửng sốt, có chút khó xử.
Nếu ép những người này quỳ xuống xin lỗi, thì ông ta không chỉ đắc tội với bọn họ, mà còn đắc tội với trưởng thôn. Nếu không ép thì e là rất nhiều đệ tử sẽ hoàn toàn thất vọng về ông ta.
Trong tình huống này, lựa chọn thế nào cũng không phù hợp.
Thương Miểu khổ không nói nên lời.
Nhưng đúng lúc này, trưởng thôn bỗng lên tiếng: "Kiều Chiến Bắc! Vương Nhất!".
"Trưởng thôn!".
Hai người vội đáp.
"Dẫn theo sư đệ sư muội của các cậu, mau dập đầu xin lỗi trưởng lão Thương Miểu đi", trưởng thôn bình thản nói.
"Hả?".
"Ơ..."
Hai người trố mắt ra.
"Sao nào? Muốn tôi phải nhắc lại sao?", trưởng thôn lại nói.
Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể dập đầu xin lỗi.
Kiều Chiến Bắc thầm kêu khổ trong lòng.
"Về phần trưởng lão Vương Kiều, bây giờ ông ta đang bị thương, chắc chắn là không tiện làm việc này, chờ vết thương của ông ta khỏi rồi, tôi sẽ bảo ông ta đích thân đến gặp trưởng lão Thương Miểu. Trưởng lão Thương Miểu, ông thấy sao?", trưởng thôn nói.
"Được, cứ làm thế đi, cứ làm thế đi...", Thương Miểu lau mồ hôi trên trán, vội vàng đáp.
"Còn cậu có ý kiến gì không?", Nhan Tam Khai nhìn Lâm Chính.
"Tôi thì có thể có ý kiến gì chứ?", Lâm Chính mỉm cười.
"Không có ý kiến gì thì tốt, tất cả giải tán đi. Thương Miểu, Tiêu Hồng, hai người đi theo tôi".
Nhan Tam Khai bình thản nói, rồi xoay người đi vào nhà thờ tổ.
Thương Miểu có chút lo lắng.
Ông ta sợ rằng Nhan Tam Khai sẽ vì chuyện này mà trách phạt mình.
Nhưng vừa vào trong nhà thờ tổ, Nhan Tam Khai đã lên tiếng.
"Trưởng lão Thương Miểu, Phi Hoa Thần Châm... là do ông truyền thụ cho đệ tử Tiêu Hồng sao?".
"Không phải, đương nhiên là không phải rồi... Sao Thương Miểu có thể biết Phi Hoa Thần Châm được chứ? Trưởng thôn hiểu lầm rồi!", Thương Miểu vội đáp.
"Ồ, Tiêu Hồng, vậy cậu học được Phi Hoa Thần Châm ở đâu vậy? Hơn nữa châm thuật của cậu... thực sự chỉ là học được từ trưởng lão Thương Miểu sao?", Nhan Tam Khai lập tức truy hỏi.
Có thể đánh bại Vương Kiều... Điều này đã vượt khỏi phạm vi truyền thụ của Thương Miểu rồi.
Nhan Tam Khai tuyệt đối không tin Tiêu Hồng chỉ được Thương Miểu dạy dỗ.
Lâm Chính mỉm cười, nói thẳng.
"Tôi lĩnh ngộ được từ văn tự trên tấm bia đá ở phía Nam".
"Văn tự trên tấm bia đá ở cổng thôn phía Nam?".
Nhan Tam Khai hơi ngạc nhiên, nói: "Chữ trên tấm bia đá đó là tổ tiên của thôn Dược Vương ta để lại, bao năm nay không có mấy người có thể lĩnh hội thấu triệt! Sao cậu lại hiểu được?".
"Trưởng thôn, ông cũng nói là không có mấy người có thể lĩnh hội thấu triệt, nếu đã không có mấy người thì chung quy lại là vẫn có. Tôi nhớ trước kia, đại đệ tử của Tam trưởng lão là Man Thảo đã lĩnh ngộ được một thiên "Tương Long Thủ" trên tấm bia đá đó, tài năng trác tuyệt. Tôi lĩnh ngộ được thiên "Phi Hoa Thần Châm" trên bia đá thì có gì kỳ lạ chứ?", Lâm Chính cười đáp.
Lông mày của Nhan Tam Khai giãn ra không ít, gật đầu nói: "Hóa ra là vậy, nhưng nếu cậu có thể hiểu được chữ trên bia đá, thì càng cho thấy cậu là thiên tài không kém gì Man Thảo. Người bên trên từng dặn dò, phàm là thiên tài trác tuyệt thì sẽ giao cho ông ấy, để ông ấy đích thân dạy dỗ. Tiêu Hồng, rồi cậu hãy viết yếu lĩnh của Phi Hoa Thần Châm ra, đưa cho tôi, sau đó tôi sẽ dẫn cậu đến chỗ người bên trên, rõ chưa?".
"Vâng, trưởng thôn".
Ánh mắt Lâm Chính lóe lên tia sáng, vội đáp.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |