Người đàn ông trung niên thấy vậy, nét mặt sa sầm.
Một chân đá bay người đàn ông thành niên! Sức lực cú đạp này không phải Đông y bình thường là có thể làm được.
“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên ý thức được tình hình không ổn, khản giọng hỏi.
“Câu nói này phải là tôi hỏi các người mới phải chứ? Các người là ai? Vì sao lại gây sự ở đây? Vì sao lại tìm Mã Hải?”, Lâm Chính hỏi.
“Chúng tôi?”, người đàn ông trung niên lắc đầu: “Chúng tôi là ai, e rằng cậu không có tư cách được biết!”.
“Các người là người của Cổ Phái đúng không?”, không đợi người đàn ông đó nói xong, Lâm Chính đã quát lên một câu.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều tái mặt, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Sao cậu biết Cổ Phái?”, người đàn ông trung niên lập tức hỏi.
“Quả nhiên là đám người Cổ Phái các người động tay!”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khản giọng nói: “Tôi vốn không muốn động vào Cổ Phái, nhưng nếu các người đã ức hiếp đến tận đây thì không thể trách được tôi!”.
Nói xong, Lâm Chính đi về phía đám người đó.
“Đối phó với cậu ta trước!”, người đàn ông trung niên cảm thấy điều gì không đúng, lập tức quát lên.
Tất cả bọn họ lập tức xông về phía Lâm Chính.
Quyền cước nhắm thẳng về phía Lâm Chính.
Nhưng bọn họ làm sao có thể đối phó với Lâm Chính?
Chỉ vài ba lần, những người đó đã theo bước người đàn ông lúc đầu, ai nấy ngã xuống, kêu khóc không ngừng, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Người đàn ông trung niên đen mặt, liên tục lùi về sau.
Sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Tình hình đã mất kiểm soát…
“Dừng tay!”.
Lúc này, một tiếng quát vang lên.
Lâm Chính nhìn lại, phát hiện người bắt ông cụ Thiệu trước kia đột nhiên lấy một cái kéo ở trên bàn bên cạnh lên, kề lên cổ ông cụ, hét lên: “Mày đừng làm bậy, tao sẽ… tao sẽ kết thúc sinh mạng của lão già này!”.
Cảnh này vừa xuất hiện, người đàn ông trung niên vô cùng tức giận: “Đồ ngu, mày làm gì vậy hả? Mau dừng tay!”.
Người đó hơi sửng sốt.
Soạt…
Lúc này các học trò của y quán từ phía sau xông ra, bao vây người đó một cách kín kẽ.
“Anh làm gì vậy?”.
“Mau thả thầy thôi ra!”.
“Không được làm thầy tôi bị thương!”.
“Mau dừng tay!”.
Bọn họ lần lượt hét lên.
Bầu không khí ở đây lập tức thay đổi.
“A… A…”.
Người đó run rẩy cả người, tay cầm kéo run rẩy không ngừng.
Đúng lúc đó, bên ngoài nhà đột nhiên có hai chiếc xe cảnh sát dừng lại.
Đó là xe cảnh sát của đồn cảnh sát gần đây, sau khi học trò ở y quán báo cảnh sát, cảnh sát đã đến đây ngay.
Cảnh sát xuống khỏi xe, lập tức chạy vào trong.
Nhìn thấy ông cụ Thiệu bị bắt làm con tin, bọn họ kinh hãi, vội vàng rút súng ra.
“Không được động đậy!”.
“Mau thả con tin ra!”.
“Hả?”.
Người đó sợ đến mức vội vàng buông kéo trong tay xuống, giơ cao hai tay: “Đồng chí cảnh sát, tôi… tôi không có ý đó”.
Nhưng cảnh sát nào quan tâm nhiều như vậy, lập tức xông tới ấn người đàn ông đó xuống đất, còng tay ngược ra sau.
“Cảnh sát! Người này cũng là đồng bọn!”.
Lúc này, Lâm Chính chỉ vào người đàn ông trung niên kia, la lên.
Người đàn ông trung niên đứng khựng người, há miệng muốn giải thích, nhưng một cảnh sát đã tiến lên còng tay ông ta.
Người đàn ông trung niên vẫn còn khá lý trí, biết bây giờ không thể phản kháng, nếu không thì càng không nói rõ được, bèn để mặc bọn họ còng tay đi.
“Ông cụ Thiệu, ông sợ lắm phải không?”.
Đội trưởng đội cảnh sát tiến tới, an ủi ông cụ Thiệu đang tái mặt.
Ông cụ hành nghề y ở đây mấy chục năm, rất nhiều cảnh sát là ông ta trông từ bé tới lớn, đương nhiên bọn họ có quen biết.
“Không sao, không sao… nhờ mọi người đến kịp thời, nếu không, hậu quả không dám nghĩ tới”, ông cụ uống ngụm trà, thở phào.
“Ông cụ không sao thì tốt, nếu trên người cụ không có gì đáng ngại thì có thể đi với chúng cháu về đồn lấy lời khai hay không?”, đội trưởng đội cảnh sát hỏi.
“Chuyện này…”.
Ông cụ hơi do dự.
Ông ta không có vấn đề gì, nhưng không yên tâm về Mã Hải.
Lâm Chính lại tiến tới, sảng khoái nói: “Phối hợp với cảnh sát là nghĩa vụ của công dân chúng tôi, chúng tôi không thể thoái thác!”.
Cả đám người đi đến đồn cảnh sát.
“Cảnh sát, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Được”.
“Cảm ơn”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
Điện thoại reo lên vài lần, sau đó có người bắt máy.
“Nhóc? Là cậu sao! Phải cậu không? Cậu không sao chứ? Cậu còn sống? Thật tốt quá! Ha ha ha, tốt quát! Ông trời có mắt, a ha ha ha…”.
Bên kia điện thoại là giọng nói mừng rỡ.
“Đại thống lĩnh, đã để ông lo lắng rồi, tôi không sao!”, Lâm Chính cười chua chát.
“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ phái người đến đón cậu!”, Trịnh Nam Thiên ở bên kia điện thoại vội nói.
“Tôi đang ở Giang Thành, vì có chút chuyện nên giờ tôi đang lấy lời khai ở đồn cảnh sát!”.
“Giang Thành? Đồn cảnh sát?”.
Trịnh Nam Thiên kinh ngạc, lập tức hiểu ra lý do.
“Nhóc Lâm, ý cậu là…”.
“Tôi hi vọng ông có thể ra mặt, giúp vụ việc của tôi không bị bất cứ nhân tố nào ảnh hưởng! Bảo đảm việc điều tra, phán quyết cho vụ này đều công bằng liêm chính… đồng thời công khai!”.
“Công khai?”.
Trịnh Nam Thiên im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn công khai ai?”.
“Nhà họ Yến ở Yên Kinh!”.
“Cổ Phái?”.
Trịnh Nam Thiên lập tức kêu lên, sau đó nghiêm túc nói: “Cậu định vả vào mặt Cổ Phái sao?”.
“Sao? Tôi không vả mặt bọn họ được à?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |