Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Thì ra bàn tay Lâm Chính đã chụp lấy cổ tay Tiêu Khải Phong.  

             Thế công của anh ta đã bị phong tỏa.  

             Sức mạnh bị Lâm Chính ngăn lại.  

             Dù Tiêu Khải Phong nghiến răng nghiến lợi đến đâu cũng không thể chém chưởng tay của mình xuống…  

             Xung quanh ồ lên.  

             “Chết tiệt!”.  

             Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ một tiếng, hai cánh tay rung lên, xảo kình phóng ra, ép về phía Lâm Chính, đồng thời đá chân về phía bụng anh.  

             Tất cả các động tác đều được hoàn thành trong nháy mắt, không để người khác kịp phản ứng.  

             Nhưng thế công của Tiêu Khải Phong còn hơn xa thế.  

             Trong lúc hai cánh tay gây sức ép, một chân đá về phía Lâm Chính, trên người anh ta còn phun ra phấn độc màu xanh thẫm dày đặc và đáng sợ.  

             Phấn độc như bàn tay, che phủ về phía Lâm Chính.  

             Khoảnh khắc này, không ít mảng da thịt của Lâm Chính bắt đầu tan rữa, cơ bắp bắt đầu khô héo, khuôn mặt lõm vào, gò má nhô ra, đúng dáng vẻ bị hút cạn tinh khí.  

             “Hả?”.  

             Mọi người đều sợ hãi.  

             Với tình trạng này, cho dù Lâm Chính có thể phản ứng lại được, chặn được thế tấn công của Tiêu Khải Phong thì e cũng không còn bao nhiêu sức để đỡ đòn.  

             Thần y Lâm… thua rồi!  

             Độc Hoàng không hổ là Độc Hoàng!  

             Đòn độc công này quả nhiên khiến mọi người rợn tóc táy!  

             Ai nấy run sợ thầm nghĩ.  

             Chỉ có điều…  

             Khi Tiêu Khải Phong đang tấn công liên tiếp vào người Lâm Chính với thế đánh khiến người ta không kịp thở, bỗng thấy mấy tia sáng lóe lên ở ngón tay Lâm Chính, là mấy cây châm bạc cắm ở mu bàn tay anh.  

             Sau đó liền thấy gân xanh và mạch máu trên cánh tay anh bỗng nổi lên vô cùng rõ ràng.  

             Cơ thể khô quắt gầy đét của anh bỗng lại trở nên căng tràn sức sống, còn cường tráng hơn vừa rồi…  

             “Cái gì?”.  

             Tiêu Khải Phong biến sắc.  

             Bốp!  

             Cú đá của anh ta trúng vào người Lâm Chính.  

             Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính lật tay vỗ một chưởng rất mạnh vào người anh ta.  

             Bụp!  

             Tiêu Khải Phong bay ngược lại, đụng gãy mấy cây đại thụ, rồi nặng nề ngã xuống đất, khóe miệng rỉ máu.  

             Xung quanh lập tức ồ lên.  

             “Chuyện gì thế này?”.  

             “Tiêu Khải Phong không địch lại được thần y Lâm?”.  

             “Chẳng phải vừa nãy thần y Lâm đã trúng độc của Tiêu Khải Phong rồi sao?”.  

             “Giải được rồi! Độc của Tiêu Khải Phong… bị thần y Lâm giải được rồi!”.  

             “Cái gì?”.  

             Mọi người lấy làm kinh hãi, da đầu tê dại.  

             Tiêu Khải Phong bò dậy, lau máu tươi ở khóe miệng, lạnh lùng nhìn Lâm Chính chằm chằm.  

             “Không ngờ anh lại có thể giải được độc của tôi trong nháy mắt như vậy… Quả nhiên có chút bản lĩnh, tôi đã coi thường anh rồi!”.  

             “Thế này có là gì chứ? Người khiến tôi thất vọng là Tiêu Khải Phong anh đấy! Anh được xưng tụng là Độc Hoàng, mà độc anh dùng… chỉ được thế này thôi sao?”, Lâm Chính bình thản nói.  

             Câu nói này của anh đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Khải Phong.  

             “Ha ha ha… Thú vị! Thú vị! Không ngờ Tiêu Khải Phong tôi cũng có ngày bị người ta coi thường! Thú vị! Ha ha ha!”, Tiêu Khải Phong cười lớn, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.  

             Không ai dám chọc giận anh ta!  

             Bởi vì những người chọc giận anh ta đều đã đi chầu Diêm Vương cả rồi!  

             Bao gồm cả thần y Lâm hiện giờ!  

             “Xem ra tôi không giở chút bản lĩnh thì e là thần y Lâm sẽ coi thường tôi mất!”.  

             Tiêu Khải Phong lau máu tươi ở khóe miệng, rồi cất bước lao về phía Lâm Chính.  

             Nhưng lần này, hai cánh tay anh ta hóa thành màu đen sì, từng đốm khí ý đen thui dập dờn bay lên, khiến người ta nhìn mà lạnh sống lưng.  

             “Tử Độc!”.  

             Tiêu Khải Phong khẽ quát.  

             Độc ý trên cánh tay cuồn cuộn nhảy múa như vật sống, bổ nhào về phía Lâm Chính cùng với Tiêu Khải Phong.  

             Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức tung châm ra đỡ.  

             Nhưng lần này, thế tấn công của Tiêu Khải Phong như cuồng phong vũ bão, không thể đỡ nổi.  

             Người vừa lại gần, nắm đấm đã đánh tới.  

             Bịch bịch bịch…  

             Tiếng nổ dữ dội vang lên.  

             Nắm đấm nện mạnh về phía Lâm Chính.  

             Trong khoảnh khắc đó, một cái bóng đen quỷ dị nhảy từ hai cánh tay Tiêu Khải Phong lên, lao về phía Lâm Chính.  

             Lâm Chính sửng sốt, giơ cánh tay đón đỡ.  

             Nhưng khi bóng đen chạm vào tay, anh mới phát hiện ra đó là chất lỏng.  

             Dịch độc.  

             “Anh đỡ được phấn độc của tôi, nhưng có đỡ được dịch độc được tôi vất vả luyện chế trong mấy năm không?”.  

             Tiêu Khải Phong cười khẩy, gầm lên một tiếng, hai cánh tay mở ra rồi khép lại, dịch độc trên cánh tay ngưng tụ thành một con rồng độc, hung hãn lao về phía Lâm Chính.  

             Mọi người xung quanh ngây người ra nhìn.  

             Đây là cảnh tượng hoành tráng đến mức nào chứ?  

             Bọn họ chỉ nhìn thấy con rồng độc đen sì kia đang điên cuồng tấn công Lâm Chính, dịch độc bắn ra đủ để tan vàng nát ngọc, số dịch độc rớt xuống khiến mặt đất bị ăn mòn thủng lỗ chỗ.  

             Độc này sẽ không khiến Lâm Chính chết ngay, mà làm tê liệt cơ bắp và tứ chi của anh, khiến anh không thể động đậy, mất đi sức chiến đấu.  

             Đánh một hồi, Lâm Chính chỉ cảm thấy tứ chi vô cùng đau nhức, dù là ra quyền hay thu chưởng cũng cảm thấy yếu ớt mềm nhũn.  

             Cuối cùng.  

             Bụp!  

             Tiêu Khải Phong đánh một quyền trúng lồng ngực Lâm Chính, con rồng độc kia chui vào trái tim anh.  

             Vù!  

             Một luồng khói độc ngút trời tỏa ra.  

             Con rồng độc biến mất.  

             Hầu hết khí độc đã bị Tiêu Khải Phong đánh vào trong lồng ngực Lâm Chính.  

             Lâm Chính lùi lại hơn 10m, cho đến khi dựa lưng vào một cây đại thụ mới dừng lại được.  

             Trong khoảnh khắc lưng anh chạm vào cây đại thụ.  

             Cây đại thụ vốn cành lá rậm rạp bỗng chốc khô héo chết queo, nơi Lâm Chính chạm vào đều đen sì, rữa nát.  

             Mọi người trợn mắt há mồm.  

             Ai cũng nhìn ra được cái cây này bị độc trên người Lâm Chính nhiễm sang mà chết.  

             Lúc này toàn thân Lâm Chính đều là kịch độc, đã bị Tiêu Khải Phong đánh cho trở thành độc nhân.  

             Phụt!  

             Còn chưa đứng vững, Lâm Chính đã ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn.  

             Máu phun ra cũng có màu đen.  

             “Thần y Lâm!”.  

             Thủ Mệnh kinh hãi kêu lên.  

             Mọi người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, hoặc là thở dài hoặc là kinh ngạc.  

             “Đánh không lại! Đây rõ ràng là đánh không lại!”, có người thở dài nói.  

             “Dù sao cũng là thiên kiêu hạng tám trên bảng xếp hạng! Là Độc Hoàng Tiêu Khải Phong mà! Người bình thường sao có thể đối phó được chứ?”.  

             “Người nằm trong tốp 10 bảng thiên kiêu, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh không ai bì nổi chứ? Tuy thần y Lâm cũng có thực lực phi phàm, nhưng so với người trong bảng thiên kiêu… thì vẫn kém chút”.  

             “Đúng vậy… Thần y Lâm vẫn còn hơi non, anh ta cũng nói thẳng mình chỉ là y võ chứ không phải võ sĩ chân chính, kĩ xảo chiến đấu sao có thể so với Tiêu Khải Phong chứ? Hơn nữa y thuật của anh ta cũng chưa chắc có thể đối phó được Tiêu Khải Phong. Y võ quả nhiên đáng sợ, nhưng Tiêu Khải Phong lại chuyên khắc y võ”.  

             Mọi người thở ngắn than dài, lúc này, ai cũng nghĩ là Lâm Chính đã thua.  

             Nhất là người của Cổ Phái.  

             “Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc anh đã tiêu diệt thôn Dược Vương kiểu gì? Chắc là có nhiều người giúp anh lắm nhỉ? Nếu không với chút thực lực này, sao anh có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương chứ?”.  

             Tiêu Khải Phong mỉm cười, đi về phía Lâm Chính.  

             Lúc này Lâm Chính muốn đứng vững cũng vô cùng khó khăn.  

             “Đằng sau anh còn có thế lực nào?”, Tiêu Khải Phong hỏi.  

             “Đằng sau tôi… không có ai cả”.  

             Lâm Chính vừa ho vừa đáp.  

             “Không có ai? Hừ, sao có thể chứ? Lẽ nào một mình anh tiêu diệt được thôn Dược Vương sao?”, Tiêu Khải Phong khẽ cười.  

             “Đúng vậy, tôi thực sự đã tiêu diệt thôn Dược Vương một mình”, Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói.  

            
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement