Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Anh tìm giám đốc Thẩm à?”  

             Vài người giật mình, sau đó có một người đàn ông để đầu bằng, đeo cà vạt màu đỏ mỉm cười: “Em rể Tô Dư, anh tìm nhầm chỗ rồi. Giám đốc Thẩm không có ở đây. Từ nay về sau chỗ này không liên quan gì tới anh ấy nữa. Anh ấy đã giao lại chỗ này cho chúng tôi. Anh không tìm được anh ấy ở đây đâu”.   

             “Vậy anh ta ở đâu?”, Lâm Chính vẫn lặp lại câu hỏi.   

             “Chúng tôi làm sao biết được”, người đàn ông đeo cà vạt đỏ nhún vai.   

             Lâm Chính khẽ gật đầu. Anh đóng cửa lại, kéo người bảo vệ vào cùng. Đám thanh niên chau mày.   

             “Em rể Tô Dư, chúng tôi mở tiệc riêng, không hề mời anh, nếu như anh muốn uống thì mời ra ngoài uống, hết bao nhiêu cứ tính cả cho chúng tôi. Còn ở đây, anh không có tư cách”, người đàn ông kia nheo mắt nói.   

             Bọn họ không muốn ngồi cùng với một kẻ bỏ đi như Lâm Chính. Như vậy sẽ bị hạ thấp giá trị.   

             Thế nhưng Lâm Chính mặc kệ, anh đi tới trước bàn, cầm một ly rượu lên, khẽ lắc nhẹ. Chất lỏng màu đỏ trong ly xoay đều.   

             “Tôi chỉ cho các người một cơ hội. Một cơ hội duy nhất, nói cho tôi biết, Thẩm Ngọc Minh ở đâu?”, giọng nói của anh lạnh lùng vô cảm giống như đưa ra thống báo.   

             Đám thanh niên nhìn nhau, cảm thấy hoang mang.   

             “Chuyện gì vậy, thằng này não tàn à?”  

             “Dám uy hiếp chúng ta sao?”  

             “Thật nực cười”, bọn họ bật cười, để lộ ánh mắt khinh miệt giống như Lâm Chính là một thằng hề vậy.   

             Không ai nói gì. Có lẽ lúc này họ muốn Lâm Chính bị bẽ mặt. Lâm Chính vẫn lắc ly rượu, tầm 10 giây sau anh uống cạn, rồi lấy điện thoại ra gọi.   

             “Đang ở đâu?”, anh điềm đạm hỏi.   

             “Phía Nam Cảng”.   

             “Tới Tử Kim Cung ngay đi”.   

             “Vâng”.   

             Điện thoại lập tức tắt máy. Đám thanh niên nghe thấy Lâm Chính nói vậy thì bật cười.   

             “Ồ, em rể Tô Dư ra oai kìa”  

             “Không phải anh đang nổi giận nên gọi người tới đánh chúng tôi đấy chứ?”  

             “Ôi ôi sợ quá”.   

             “Ha ha...”, cả đám cười chế nhạo.   

             Người đàn ông đeo cà vạt đỏ vứt ly rượu xuống bàn, cười lạnh lùng: “Tên họ Lâm kia, anh cho mình là ai? Chúng tôi gọi anh một tiếng em rể Tô Dư chẳng qua là nể mặt giám đốc Thẩm mà thôi. Anh tưởng anh là người quan trọng lắm chắc?”  

             Lâm Chính ngước nhìn người đàn ông. Đôi mắt anh không chút dao động.   

             “Anh tưởng bọn tôi không biết anh thật à? Anh chẳng qua là một thẳng rể vô dụng mà thôi. Thật sự cho mình ngon lắm chắc? Tôi khuyên anh một câu, đừng có mà nương tay còn không biết điều. Cút! Nếu không hôm nay anh khỏi ra được khỏi chỗ này đấy”, người đàn ông nói tiếp  

             Lần này thì anh ta đã để lộ bộ mặt thật của mình, chẳng còn cần khách sáo nữa.   

             Lâm Chính trầm mặt không nói gì, chỉ tiếp tục rót cho mình một ly rượu.   

             “Còn uống à? Uống cái cục c*t ấy. Ai cho uống mà uống thế?”, một cô gái trang điểm rất đậm lao lên gạt ly rượu trong tay Lâm Chính.   

             Xoảng! Ly rượu rơi xuống đất vỡ vụn. Âm thanh giòn giã vang lên.   

             “Không thể nhịn được nữa rồi”, cô gái tức giận nói.   

             “Trước đó chúng ta không động vào anh ta vì nghe nói anh ta có quen biết chú tịch Lâm, nghe nói chủ tịch Lâm thích vợ anh ta. Giờ cậu Thẩm và chủ tịch Lâm đối đầu, hơn nữa anh ta còn làm bậy ở địa bàn của chúng ta thì không thể nào mà nương tay được nữa", người đàn ông đeo cà vạt phất tay: “Em gái, làm theo cách của em đi”.   

             “Ok”  

             Cô gái cười hi hi, lấy ra một cái nĩa: “Giữ anh ta lại, để tôi đâm xuyên tay anh ta”.   

             “Được”, người ở bên cạnh lập tức chộp vai Lâm Chính, ghì anh xuống ghế, không cho anh đứng dậy.   

             Một người giữ tay, người khác thì ấn anh xuống mặt bàn. Cô gái không chút do dự, cứ thế đâm thẳng cây nĩa vào tay của Lâm Chính.   

             Cây nĩa đâm ngập xuống. Máu tươi bắn ra.   

             Cô ta lại rút lên. Vết thương trong lòng bàn tay anh thật kinh khủng.   

             “Ha ha...”  

             Bọn họ bật cười ha hả. Người phụ nữ trông vô cùng dữ tợn. Cô ta nhìn Lâm Chính rồi bỗng nhiên nụ cười tắt ngấm.   

             Bởi vì Lâm Chính không hề tỏ ra đau đớn mà vẫn điềm đạm như thường. Cứ như tay anh không hề bị thương vậy. Cứ như cây nĩa chưa từng đâm vào tay anh. Mọi thứ giống như chưa từng xảy ra.   

             Anh có vẻ không cảm thấy đau...  

             “Hả?”, cô gái chau mày, cảm thấy tức giận. Cô ta bặm môi, giơ cây nĩa lên đâm thêm một phát nữa.   

             Phụp! Cây nĩa lại đâm ngập bàn tay, máu tươi phun ra.   

             Ai nhìn cũng phải thấy ớn lạnh. Thế nhưng...Lâm Chính vẫn giữ nguyên biểu cảm như thế.   

             Lần này thì không còn ai mỉm cười được nữa. Tất cả đều cảm thấy bàng hoàng.   

             “Mẹ kiếp! Anh không cảm thấy đau sao?”, cô gái tức giận chửi bới.   

             “Có”  

             “Vậy tại sao anh không có phản ứng gì? Tại sao không kêu đau? Anh không chịu phối hợp sẽ khiến tôi cảm thấy vô vị đấy, có biết không?", cô gái lạnh lùng nói.   

             “Lát nữa các người sẽ biết lý do thôi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.   

             “Lát nữa sao? Hừ, bà đây không tin không trị được gã này. Hai người ghì anh ta xuống đất cho tôi”, cô gái lạnh lùng nói.  

             “Em gái, em định làm gì? Lẽ nào định biểu diễn ở đây cho mọi người xem à?”  

             “Vậy khác gì gã này được hời quá”, đám đông cười hi hi.  

             “Mọi người nghĩ cái gì vậy. Tôi dù có làm chuyện đó với con cún cũng không làm với cái loại bỏ đi này”, cô gái dằn mặt rồi đi tới cạnh bàn, cầm con dao lên: “Giờ tôi xử cái đó của tên này, để xem anh ta có còn bình tĩnh được hay không!”  

             “Ha ha, được đấy”.   

             “Tôi cũng muốn xem...”  

             “Sẽ rất đặc sắc đây”.   

             “Mau lên, tôi không đợi được thêm nữa rồi”, đám đông vây lại, ai cũng tỏ ra hào hứng và ngóng chờ.   

             “Lột quần anh ta ra”, cô gái nhếch miệng cười và hét lớn.   

             “Ok la”.   

             “Ha ha", hai tên còn lại cừ hi hi, chuẩn bị đè Lâm Chính xuống đất và định lột quần anh.   

             Lâm Chính lúc này vẫn ngồi bất động trên ghế, giống như hành động của đám người này chẳng có liên quan gì tới anh cả.  Người đàn ông đeo cà vạt khẽ chau mày.   

             Bỗng nhiên...  

             Rầm! Cánh cửa một lần nữa đã bị đạp tung. Một bóng hình lao vào.   

             “Cái gì?”, Đám đông thất thần.   

             “Á?”, người đàn ông đeo cà vạt hét lớn.   

             Thế nhưng đối phương không buồn quan tâm, chỉ đi tới trước mặt Lâm Chính và cúi người: “Chủ tịch, xin lỗi, Từ Thiên tới muộn...”  

             "Chủ tịch Lâm sao?", cả đám há hốc miệng.  

 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement