Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Dấu vết đã rửa qua?”.  

             Tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhìn về phía Lâm Chính.  

             Lâm Nhược Nam cũng sững người, khó tin nhìn anh.  

             Cô ta biết Lâm Chính rất thông minh, nhưng Hoa Huyền vẫn cao hơn một chiêu.  

             Dù Lâm Chính kịp thời rửa đi bùn dưới chân vẫn bị cô ta nhìn ra manh mối.  

             Tiêu rồi.  

             Lần này tiêu thật rồi!  

             Lần này phải làm sao để xóa bỏ hiềm nghi?  

             Lâm Nhược Nam run rẩy, mặt tái nhợt.  

             Người xung quanh đều tập trung ánh nhìn lên người Lâm Chính, đợi anh trả lời.  

             “Sao cậu không nói gì?”, giảng sư Bắc Hiên nghiêm túc quát hỏi.  

             “Tôi thấy anh ta không còn gì để nói nữa rồi”, bên cạnh có người la lên.  

             Hoa Huyền nhìn chằm chằm Lâm Chính, ánh mắt lấp lóe.  

             Mặc dù đây không phải chứng cứ xác thực, nhưng đã có thể chứng tỏ rất nhiều chuyện.  

             Lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: “Điều này có thể chứng minh cái gì? Nếu các người lấy cái này để nhận định tôi có tội thì chẳng phải mỗi một người ở đây đều có tội hay sao?”.  

             “Cậu có ý gì?”, giảng sư Bắc Hiên nhíu mày.  

             “Cô Hoa Huyền, cô có thể cởi giày cô ra không?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi Lâm Chính.  

             Hoa Huyền ngẩn ra một lúc, mày liễu cau lại, sau đó khẽ giọng nói: “Chẳng lẽ anh đang nghi ngờ tôi?”.  

             “Tôi chỉ đang tự chứng minh sự trong sạch của mình thôi”.  

             “Vậy được”, Hoa Huyền do dự một lúc, gật đầu: “Để tôi xem xem anh làm sao tự chứng minh”.  

             Nói xong, Hoa Huyền cởi giày ra, để lộ đôi chân tinh xảo hoàn hảo.  

             Đôi chân ngọc ngà đó đúng là kiệt tác của ông trời, không có chút tì vết, dưới ánh trăng chiếu rọi trông giống như ngọc được mài giũa.  

             Lâm Chính nhìn đến ngẩn ngơ.  

             Gò má Hoa Huyền đỏ lên, khẽ giọng nói: “Lúc cửa cốc xảy ra chuyện, tôi đang định nghỉ ngơi nên không kịp mang vớ”.  

             “Không sao, chân cô không có mùi”, Lâm Chính cười nói.  

             Hoa Huyền ngẩn ra, trong mắt lóe lên sự phẫn nộ, nhưng chẳng mấy chốc lại khôi phục vẻ mặt hờ hững: “Đừng nói mấy lời ngả ngớn như vậy”.  

             Lâm Chính cười, nhận lấy giày, sau đó đưa đế giày ra trước mặt mọi người.  

             Mọi người tò mò nhìn sang.  

             Một lát sau, tất cả mọi người đều sững sờ.  

             “Mọi người, cô Hoa Huyền nói đế giày của tôi có dấu vết đã rửa qua, vậy... đế giày của cô ấy thì nên giải thích thế nào?”, Lâm Chính hỏi.  

             Mọi người lập tức châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.  

             “Chuyện gì thế? Vì sao đế giày của Hoa Huyền sư tỷ cũng ướt?”.  

             “Không đúng, trên mặt đất rất khô mà...”.  

             “Chuyện này là sao?”.  

             Tất cả mọi người đều cảm thấy rất khó hiểu, kể cả Hoa Huyền.  

             “A...?”.  

             “Cô Hoa Huyền muốn biết lý do à? Thật ra rất đơn giản, cô hãy xem cổng lớn trước sân nhà”, Lâm Chính cười nói.  

             Mọi người đều ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang, phát hiện mặt đất ở cổng lớn sân nhà đã bị thấm ướt, một dòng nước nhỏ chảy ngang qua.  

             “Ồ?”, Hoa Huyền ngạc nhiên.  

             “Sáng hôm nay ống nước nơi này bị thủng, nước rò ra, cho nên không những giày tôi ướt, mà giày mỗi người các vị đều bị ướt. Cô Hoa Huyền, cô dùng cách này để định tội tôi chẳng phải là oan cho tôi hay sao?”, Lâm Chính nói.  

             Hoa Huyền khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là tôi sơ sót. Giảng sư, có lẽ không phải người này”.  

             “Không phải người này thì là ai được?”, giảng sư Bắc Hiên phẫn nộ hỏi.  

             “Chuyện đó... còn cần phải điều tra”, Hoa Huyền do dự một lúc rồi nói.  

             “Hừ, đúng là lãng phí thời gian!”.  

             Giảng sư Bắc Hiên vô cùng căm tức, phất tay áo xoay người rời đi.  

             Đám người cũng loạt soạt đi ra khỏi sân. Đương nhiên vài nữ đệ tử mới rung động không bước nổi chân, lén nhìn Lâm Chính, lưu luyến không muốn về.  

             Hoa Huyền cau mày, giống như đang suy nghĩ gì đó.  

             Cô ta nhìn về phía Lâm Chính, lại nhìn giày mình, cuối cùng đi chân trần ra khỏi sân nhà.  

             “Phù!”.  

             Lâm Nhược Nam ngã ngồi xuống đất, trán toát đầy mồ hôi, sợ hãi vô cùng.  

             “Nguy hiểm quá, coi như thoát được phen này rồi! Nhắc tới, Lâm sư huynh, ống nước ngoài cửa bị thủng từ lúc nào vậy? Sao tôi không biết?”.  

             “Vừa mới bị thủng”, Lâm Chính nói.  

             “Vừa mới thủng?”, Lâm Nhược Nam nghi hoặc không thôi, đột nhiên cô ta như nghĩ đến điều gì, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ...”.  

             “Thật ra phán đoán của Hoa Huyền rất chính xác, đúng là tôi đã rửa giày, tôi không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy, nước ở đế giày chưa kịp khô. Ống nước trước cửa là tôi nhân lúc bọn họ không chú ý đã dùng châm bạc đâm thủng. Bọn họ vội vã đến hỏi tội, không ai chú ý đến ống nước ở cửa có thủng hay không, do đó không ai nghi ngờ lời tôi nói”.  

             “Nhưng... vì sao đế giày của Hoa Huyền lại ướt?”.  

             “Tôi làm ướt đấy!”.  

             “Nhưng bên người anh không có nước kia mà. Không lẽ anh còn biết làm ảo thuật?”, Lâm Nhược Nam ngạc nhiên hỏi.  

             Lâm Chính không nói, chỉ nhấc tay lên.  

             Lâm Nhược Nam trợn tròn mắt, nhìn ngón tay của anh...  

             “Tôi không dùng nước, tôi dùng máu làm ướt đế giày của cô ta”, Lâm Chính nói.  

             Mùi bùn quá nặng nên đã át mùi máu tanh.  

             Lâm Nhược Nam đâu ngờ vào thời khắc quan trọng Lâm Chính lại quyết tuyệt như vậy.  

             Dùng máu nhuộm ướt giày...  

             “Quay về đi”.  

             Lâm Chính đi vào nhà.  

             Lâm Nhược Nam giật mình, hoàn hồn lại, lập tức la lên: “Lâm sư huynh, nếu là như vậy thì giả dụ sư tỷ Hoa Huyền rửa đế giày, chẳng phải... sẽ lộ hay sao?”.  

             “Phải, nhưng thế thì đã sao? Lúc cô ta rửa giày, chứng cứ đã bị hủy, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bất chấp không thừa nhận là được”.  

             Lâm Chính nói: “Chúng ta sẽ không ở lại đây quá lâu, đợi cô ta tìm được chứng cứ chỉ tội chúng ta, chúng ta đã rời đi rồi!”.  

             “Nhưng nếu cô ta tìm được chứng cứ sớm hơn thì sao?”, Lâm Nhược Nam sốt ruột nói.  

             “Vậy thì... chỉ có thể giết người diệt khẩu”, Lâm Chính lộ ra ánh mắt dữ tợn.  

             Lâm Nhược Nam kinh hãi.  

             Chuyện ở cửa cốc rất được sự chú ý Hồng Nhan Cốc.  

             Đêm đó, Hồng Nhan Cốc đã tăng cường phòng ngự ở trong lẫn ngoài cốc.  

             Bởi vì chìa khóa đã mất, bọn họ không thể không miễn cưỡng đóng cơ quan. Cách đóng này sẽ tạo thành tổn hại không nhỏ với cơ quan, do đó sáng sớm ngày hôm sau, thợ mộc của Hồng Nhan Cốc đã bắt đầu sửa chữa cơ quan.  

             Lâm Chính bảo Lâm Nhược Nam đem điện thoại theo quay.  

             Còn anh thì chuẩn bị thâm nhập vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.  

             Trong lúc anh đang chuẩn bị, Triệu Nguyệt lại đến sân nhà lần nữa.  

             Sắc mặt cô ta rất mất tự nhiên, có chút khó coi. Vào trong sân nhà, cô ta liếc nhìn Lâm Chính, do dự một lúc lâu mới nói: “Bây giờ anh rời khỏi Hồng Nhan Cốc... vẫn còn kịp...”.  

             “Rời khỏi?”, Lâm Chính sửng sốt: “Cô Triệu Nguyệt, xảy ra chuyện gì rồi sao?”.  

             “Bên trên đã ra quyết định phải diệt trừ anh! Anh không đi thì sẽ chết!”, Triệu Nguyệt hét lên.   

 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement