Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Tốc độ nhanh quá!  

             Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.  

             Bao gồm của Tô Diệu Diệp.  

             Anh ta còn chưa bắt được thân ảnh của Lâm Chính, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt.  

             Hỏng rồi!  

             Sắc mặt Tô Diệu Diệp trầm xuống, lập tức né tránh.  

             Nhưng… không còn kịp nữa.  

             Bốp!  

             Lâm Chính tung một chưởng vào lồng ngực Tô Diệu Diệp, anh ta bị đánh bay khỏi võ đài, nặng nề ngã xuống đất.  

             Bốn phía im phăng phắc, đổ dồn mắt nhìn Tô Diệu Diệp.  

             Bị đánh bay khỏi võ đài, nếu tính ra thì Tô Diệu Diệp đã thua rồi.  

             Nhưng không ai dám nói gì.  

             “Cậu chủ!”.  

             Không ít người của Phiêu Nhai Các lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Tô Diệu Diệp.  

             “Anh thua rồi!”, Lâm Chính đứng ở mép võ đài, bình tĩnh nói: “Theo quy định, ai ra khỏi võ đài người đó sẽ thua!”.  

             Tô Diệu Diệp biến sắc.  

             “Trang chủ đại nhân, trận đấu này của sơn trang Huyết Kiếm các ông có quy định như vậy sao?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các mặt không cảm xúc hỏi.  

             “Không có”, trang chủ lập tức đáp, rồi nhìn Lâm Chính chằm chằm.  

             “Đúng vậy, võ đài nhỏ thế này, rơi xuống là chuyện bình thường! Tôi chưa thua!”.  

             Tô Diệu Diệp nhếch môi, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nắm cơ hội xông lên.  

             “Cuồng Phong Sậu Vũ Phiêu Linh Kích!”.  

             Chỉ nghe thấy Tô Diệu Diệp gầm lớn một tiếng, tung hai quyền ra, quyền ảnh như bão táp mưa sa, đánh tới dày đặc.  

             Tốc độ đáng sợ khiến mọi người cảm thấy da đầu tê dại.  

             Không chỉ tốc độ, mà quyền uy của anh ta cũng bá đạo không kém.  

             Mỗi quyền đánh tới đều phát ra tiếng nổ.  

             E rằng đánh vào tấm sắt cũng có thể xuyên thủng nó.  

             Lâm Chính nhíu chặt mày, nhanh chóng lùi lại, không ngừng tránh đòn.  

             Hình như Tô Diệu Diệp đã lấy lại được sự áp chế, tiếp tục tấn công, cứ như vậy khoảng hai ba giây.  

             “Thu Cát!”.  

             Tô Diệu Diệp đột nhiên hét lớn, nắm đấm đang điên cuồng đánh tới bỗng hóa thành chưởng, cánh tay sải ra, giống như một cái liềm cắt về phía người Lâm Chính.  

             Đây là sát chiêu!  

             Đây mà là dừng tay đúng lúc sao? Rõ ràng mục đích là giết chết Lâm Chính thì có!  

             Khoảnh khắc cánh tay anh ta dao động, một luồng khí lưu bỗng ngưng tụ ở cánh tay.  

             Đồng tử Lâm Chính co lại.  

             Đó là khí ý phóng ra trên nắm đấm mà Tô Diệu Diệp đã đánh ra trước đó.  

             Chúng chưa tản đi, mà ngưng tụ quanh người Lâm Chính, dựa vào chiêu này của Tô Diệu Diệp mà bắt đầu hoạt động, vũ trang cánh tay anh ta thành một món “thần binh lợi khí” vô cùng sắc bén, chém mạnh về phía Lâm Chính.  

             Đây chính là công pháp của Phiêu Nhai Các sao?  

             Những người ở dưới võ đài đều há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc.  

             “Hỏng rồi! Gia chủ! Tần Minh sắp gặp chuyện rồi!”, có người nhà họ Trang cuống quýt kêu lên.  

             “Cứ bình tĩnh xem đi”, Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc nói.  

             Người nhà họ Trang không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn.  

             Cho dù trong mắt rất nhiều người, chiêu này có thể lấy mạng của Tần Minh.  

             Nhưng sự thực không hề đơn giản như mọi người nghĩ.  

             Khoảnh khắc thủ đao đáng sợ này sắp chém vào người Lâm Chính.  

             Pặp!  

             Một âm thanh quỷ dị vang lên.  

             Sau đó… thủ đao khựng lại.  

             Tô Diệu Diệp mở to hai mắt, nhìn cánh tay mình với vẻ khó tin.  

             Lúc này mới phát hiện ra một tay Lâm Chính đã túm chặt lấy cổ tay anh ta.  

             “Cái gì?”.  

             Phía Phiêu Nhai Các đều ồ lên.  

             Các khách mời cũng vô cùng kinh ngạc.  

             “Không thể nào!”, một đệ tử Phiêu Nhai Các kêu lên thất thanh: “Chiêu Vô Nhẫn Thu Cát này sắc bén đến mức nào chứ? Nó thậm chí có thể chém đôi được cả đá kim cương! Vậy mà người này lại dùng tay không bắt được Vô Nhẫn Thu Cát của cậu chủ! Đây là chuyện không thể!”.  

             “Nếu là người bình thường thì e là đã bị khí nhẫn quấn quanh cánh tay cậu chủ băm vằm rồi! Tại sao lại như vậy chứ?”.  

             “Sao anh ta có thể làm được điều này?”.  

             Ai nấy đều thất kinh.  

             Các khách mời xung quanh nghe thấy thế cũng coi như hiểu được sự tinh diệu và đáng sợ của chiêu này.  

             Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ hơn lại xảy ra.  

             Chỉ thấy Lâm Chính bỗng giơ tay lên, chém mạnh về phía cánh tay Tô Diệu Diệp.  

             Tốc độ cực nhanh.  

             Tô Diệu Diệp không kịp phản ứng.  

             Sau đó.  

             Rắc…  

             Tiếng xương gãy vang lên.  

             Cánh tay Tô Diệu Diệp lập tức cong vẹo một góc vô cùng quỷ dị.  

             “A!”, anh ta hét lên thảm thiết, ôm lấy cánh tay lùi lại liên tục.  

             “Cậu chủ!”.  

             Tất cả người của Phiêu Nhai Các đều đứng dậy.  

             Bọn họ cuống quýt kêu lên, vẻ mặt đầy lo lắng.  

             Khung cảnh hỗn loạn.  

             “Tần Minh! Cậu làm cái gì vậy?”.  

             “Cậu dám làm cậu chủ Tô Diệu Diệp bị thương?”.  

             “Cậu… cậu… cậu ăn gan hùm mật báo à?”.  

             Hai anh em Trang Mặc Long lập tức nhảy dựng lên, chỉ tay vào Lâm Chính chửi mắng.  

             “Tần Minh! Cậu đã quên những lời trang chủ nói trước đó rồi sao? Dừng tay đúng lúc! Vậy mà cậu dám làm cậu Tô bị thương, công khai làm trái mệnh lệnh của trang chủ? Cậu muốn tạo phản sao?”, Trang Thái Thanh đập bàn đứng phắt dậy, tức giận chỉ trích.  

             Nhưng…  

             Lâm Chính vẫn bất động.  

             Anh nhìn xung quanh một lượt, bình tĩnh đáp: “Đấu võ lôi đài, quyền cước không có mắt, sao có thể trách tội được chứ? Anh ta kĩ năng kém cỏi, bị tôi đánh bị thương lại quay sang trách tôi được sao? Nếu vừa rồi tôi không đỡ được chiêu đó thì chẳng phải cũng đầu một nơi người một nẻo?”.  

             “Cậu…”  

             Người của Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang đều rất tức giận.  

             “Tô Diệu Diệp”, Lâm Chính nói với Tô Diệu Diệp đang được một đám người vây quanh: “Bây giờ cánh tay phải của anh đã bị gãy xương, không thể đánh tiếp được nữa. Anh hãy nhận thua rồi về dưỡng thương đi, nếu chữa trị kịp thời thì cánh tay của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Đấy là tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không vừa rồi anh không chỉ bị gãy cánh tay này thôi đâu”.  

             Những lời này láo xược đến mức nào chứ?  

             Người của Phiêu Nhai Các tức đến nỗi toàn thân run rẩy.  

             Tô Diệu Diệp cũng nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên lên.  

             Nhưng ai cũng nhìn ra được tên “Tần Minh” này quả thực đã nương tay.  

             Sở dĩ anh đánh gãy cánh tay phải của Tô Diệu Diệp cũng là để ép anh ta từ bỏ.  

             Nếu không chiêu vừa rồi đã lấy mạng của Tô Diệu Diệp rồi.  

             “Trang chủ đại nhân! Rốt cuộc sơn trang Huyết Kiếm các ông có ý gì hả?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, khẽ quát.  

             Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, mà quay sang nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tần Minh! Lập tức nhận thua, rồi quỳ xuống xin lỗi cậu Tô đi!”.  

             “Tại sao? Trang chủ, tôi không thua mà”, sao Lâm Chính có thể đồng ý chứ?  

             “Vậy là cậu muốn kháng lệnh sao?”, Trang Bộ Phàm đanh mắt hỏi.  

             “Tôi đã đánh bại Tô Diệu Diệp, trở thành người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ này. Tôi hi vọng trang chủ có thể tuân thủ lời hứa, trao cho tôi phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Dưới võ đài đang có bao nhiêu bạn bè trời Nam đất Bắc nhìn vào, tôi nghĩ chắc trang chủ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”, Lâm Chính trầm giọng nói.  

             Đến thời khắc quan trọng, dường như không cần phải lá phải lá trái với đám người này nữa.  

             “Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì hả? Lẽ nào cậu muốn lấy chị họ của cậu sao?”.  

             Trang Thái Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.  

             Tuy Tần Minh là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của Trang Thạch, có mối quan hệ chị em họ với Trang Hồng Nhạn.  

             “Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng tôi nghĩ mình có thể đường hoàng nhận được những phần thưởng như Kim Ô Đan này. Đấu võ phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, cũng không quy định ai không được tham gia, lẽ nào trang chủ muốn nuốt lời, để sơn trang Huyết Kiếm trở thành trò cười cho người trong thiên hạ?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng.  

             “Cậu… thằng khốn kiếp này!”, Trang Thái Thanh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.  

             Nhiều người nhà họ Trang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, chỉ muốn xông tới băm vằm Lâm Chính.  

             Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bỗng lên tiếng.  

 

 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement