Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Tất cả mọi người đều sửng sốt, đổ dồn mắt về phía cửa.   

             Là Lâm Chính.  

             Sắc mặt anh lạnh lùng, hốc mắt như muốn nứt ra, sải bước tiến vào.  

             "Anh Lâm?", ánh mắt của Liễu Như Thi dại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.  

             Lâm Chính đi tới, đẩy các Hình Đường Thủ ra, đỡ Liễu Như Thi dậy.  

             Nhìn Liễu Như Thi vết thương chi chít, cả người đầy máu, Lâm Chính lòng đau như cắt.  

             Nhất là hai tay cô ấy gần như nát bét, không ngón tay nào còn lành lặn.  

             Rốt cuộc phải trải qua cực hình như thế nào nó mới trở nên như vậy?  

             Lâm Chính không dám tin.  

             Anh chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện này.  

             Cũng may anh tỉnh sớm, nếu muộn một bước thôi thì e là Lâm Chính sẽ phải day dứt cả đời.  

             "Như Thi, em thấy sao rồi?".  

             Lâm Chính vừa quan tâm hỏi vừa lấy châm bạc ra, đâm vào người Liễu Như Thi.  

             "Phù!".  

             Liễu Như Thi thở dài khoan khoái, sau khi được đâm mấy châm, nỗi đau đớn trên người cô giảm hẳn, nhưng hai tay hai chân vẫn rất đau, cả người run lên nhè nhẹ.  

             "Anh Lâm, sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến anh...", Liễu Như Thi lo lắng nói.  

             "Như Thi, sao em lại làm chuyện dại dột này?", Lâm Chính không ngừng trách hỏi.  

             "Anh Lâm..."  

             "Em đừng nói gì nữa, chuyện còn lại để anh".  

             Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.  

             "Cậu là ai? Dám to gan phá rối ở Thiên Hình Cung?".  

             Tứ tôn trưởng ở bên trên tỏ vẻ bất mãn, lập tức đứng dậy quát lớn.  

             Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.  

             Ông ta vừa dứt lời, 36 Hình Đường Thủ đều tuốt đao kiếm ra, bao vây Lâm Chính.  

             Đằng đằng sát khí!  

             "Tứ tôn trưởng làm gì vậy? Tại sao tôn trưởng lại vu oan cho người tốt, giết nhầm người vô tội?".  

             Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, ngẩng phắt đầu lên nói với Tứ tôn trưởng.  

             "Khốn kiếp! Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Tứ tôn trưởng à? Cậu có biết đây là đâu không?", Lý Đào nổi giận quát.  

             "Đúng vậy! Mà này Lâm Chính, cậu nói cái gì mà vu oan cho người tốt? Cái gì mà giết nhầm người vô tội? Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chuyện này Liễu Như Thi đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường cũng lên tiếng, giọng điệu khinh bỉ.  

             "Tôi sẽ không đổi trắng thay đen, nhưng trắng bị nói thành đen thì tôi không thể để yên được", Lâm Chính sẵng giọng.  

             Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày.  

             Tiết Tường nhảy dựng lên chửi rủa: "Lâm Chính! Mẹ kiếp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Trước mặt mọi người, Liễu Như Thi định giết tôi! Chuyện này ai cũng nhìn thấy! Sao có thể oan được? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa!".  

             "Hỗn xược!".  

             Lâm Chính ngoảnh phắt đầu lại quát lớn: "Tôn trưởng đang ở đây, sao anh dám ồn ào như vậy chứ? Anh coi thường sự trang nghiêm và thần thánh của Thiên Hình Cung sao? Hay là anh vốn không coi tôn trưởng ra gì?".  

             "Cậu...", Tiết Tường biến sắc, có chút ấp úng nói: "Sao tôi dám coi thường tôn trưởng chứ? Tôi chỉ hơi kích động nên mới to tiếng chút, chứ đâu giống cậu, xông hẳn vào làm loạn Thiên Hình Cung! Nếu nói đến hỗn xược thì người đó chính là cậu!".  

             "Tôi chỉ là không muốn để tôn trưởng đưa ra quyết định sai lầm nên mới lỗ mãng tiến cung. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Thiên Hình Cung, cho tôn trưởng, sao anh lại nói là hỗn xược chứ?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.  

             "Cậu... cậu nói hươu nói vượn! Rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn!", Tiết Tường càng ngày càng kích động hơn.  

             "Tiết Tường, bình tĩnh đi, đừng để cậu ta dắt mũi".  

             Đúng lúc này, Từ Tài Quang mỉm cười lên tiếng, ngăn cản Tiết Tường đang mất khống chế.  

             "Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em", Tiết Tường vội kêu lên.  

             "Em yên tâm, có tôn trưởng ở đây, dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thay đổi được sự thực".  

             Từ Tài Quang nhếch môi, nói với Lâm Chính: "Lâm sư đệ, theo lời cậu vừa nói thì cậu nghĩ Liễu Như Thi vô tội đúng không?".  

             "Đương nhiên".  

             "Nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta cầm dao đâm em trai tôi là Tiết Tường, lẽ nào mắt của mọi người đều có vấn đề sao?", Từ Tài Quang cười nói.  

             "Chắc cậu ta nghĩ chúng ta là đồ ngốc".  

             "Phải đấy, chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?".  

             "Tôi thấy chắc chắn đầu óc của Lâm Chính này có vấn đề".  

             "Đúng vậy".  

             Các đệ tử đang có mặt đều bật cười, hoặc là khinh miệt hoặc là chế giễu.  

             Bởi vì Từ Tài Quang ở đây nên không ai muốn đứng về phía Lâm Chính.  

             Ai nấy hừ mũi cười thầm.  

             Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Các anh nói anh ta bị Liễu Như Thi đâm bị thương, xin hỏi là đâm vào đâu vậy?".  

             "Thừa lời, đương nhiên là đâm vào ngực tôi rồi, cậu xem, vẫn còn chảy máu đây này", Tiết Tường chỉ vào lồng ngực mình nói.  

             "Anh mặc áo thế này, ai biết được da thịt sau lớp áo có bị làm sao hay không", Lâm Chính lắc đầu nói.  

             "Mẹ kiếp... Ha ha! Buồn cười thật đấy!", Tiết Tường bị lời nói của Lâm Chính làm cho tức quá hóa cười: "Sao nào? Cậu không tin hả? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?".  

             "Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy lồng ngực anh đúng là có vết dao, thì tôi sẽ tin lời anh nói", Lâm Chính gật đầu nói.  

             "Được! Được! Nếu cậu muốn kiểm tra vết thương, thì ông đây cho cậu toại nguyện! Cho cậu xem rốt cuộc con khốn này đã làm những gì!".  

             Dứt lời, Tiết Tường đang định vén áo lên.  

             "Không cần, tôi đích thân kiểm tra là được rồi".  

             Lâm Chính đi tới, ngăn hành động của Tiết Tường lại, tự vạch áo chỗ lồng ngực của hắn ra rồi nhìn vào.  

             "Sao nào? Tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này, đau chết đi được! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được coi là chứng cứ, các cậu không chối được đâu!", Tiết Tường tức giận mắng mỏ, nói những lời rất khó nghe.  

             Nhưng Lâm Chính mặc kệ hắn, chỉ mải xem vết thương, anh còn thò tay vào trong áo, hình như đang kiểm tra miệng vết thương.  

             "Tôi không nhìn rõ lắm, anh có thể ra kia đứng dưới ánh đèn để tôi xem kĩ hơn không?", đúng lúc này, Lâm Chính nói.  

             "Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?", Tiết Tường nổi giận.  

             "Sư huynh, anh nghe cậu ta đi, cho cậu ta hết hi vọng, chúng ta không sợ", Lý Đào khinh bỉ cười khẩy.  

             Tiết Tường nghe thấy thế liền gật đầu nói: "Được, anh sẽ cho cậu ta hết hi vọng luôn".  

             Dứt lời, liền đi theo Lâm Chính đi tới đứng dưới ánh đèn bên cạnh.  

             Lâm Chính lại tiếp tục kiểm tra, nhưng quay lưng về phía mọi người.  

             Các đệ tử có mặt đều tỏ vẻ nghi hoặc.  

             "Có cần phải thế không?".  

             "Vết thương này nhìn một cái là thấy, sao tên Lâm Chính này kiểm tra kĩ thế?".  

             "Đúng là lãng phí thời gian của mọi người".  

             "Lâm Chính, cậu giở trò gì vậy?".  

             "Có phải cậu đang kéo dài thời gian không?".  

             Một số đệ tử bất mãn, bắt đầu la ó.  

             Tiết Tường cũng cực kỳ mất kiên nhẫn, tỏ vẻ chán ghét nói: "Được chưa vậy? Lâm Chính, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa! Cậu kiểm tra xong chưa?".   

             "Xong rồi!".  

             Lâm Chính rụt tay lại, khẽ gật đầu.  

             "Nếu đã kiểm tra xong, thì chắc hẳn kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?", Tiết Tường mỉm cười, quay đầu lại nói: "Tứ tôn trưởng, tôn trưởng có thể tuyên bố kết quả phán quyết, rồi lập tức hành hình được rồi".  

             "Ừ".  

             Tứ tôn trưởng gật đầu, đang định lên tiếng.  

             Nhưng Lâm Chính bỗng hỏi: "Tuyên bố kết quả gì?".  

             "Đương nhiên là kết quả tội cố ý mưu sát của Liễu Như Thi rồi", Lý Đào cười khẩy.  

             "Cố ý mưu sát? Ăn nói vô căn cứ", Lâm Chính hừ mũi nói.  

             "Lâm Chính, vừa nãy cậu cũng đã kiểm tra vết thương rồi còn gì! Sao nào? Lẽ nào cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường hừ mũi.  

             "Đổi trắng thay đen gì chứ? Rõ ràng ngực anh không có vết thương, nhưng lại nói Liễu sư muội đâm anh! Tôi thấy người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người là anh mới đúng!", Lâm Chính đáp trả.  

             Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.  

             "Cậu nói cái gì? Lồng ngực tôi không có vết thương?".  

             "Đúng".  

             "Ha ha ha, cậu bị điên à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đây, xem vết thương ở lồng ngực tôi có phải do con khốn Liễu Như Thi này đâm không!".  

             Tiết Tường cười lớn rồi giật áo ra, để lộ vết thương ở lồng ngực trước mặt mọi người.  

             "Mọi người cũng nhìn đi, xem có phải là con chó này đang nói hươu nói vượn không!".  

             Nhưng... mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng lên nhìn, sau đó sửng sốt.  

             "Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?".  

             Tiết Tường vạch áo ra, xoay một vòng trưng vết thương ra trước mặt mọi người, sau đó lại giơ về phía Tứ tôn trưởng, đắc ý cười nói: "Tứ tôn trưởng, vết thương ở đây, chứng cứ vững chắc! Những lời Lâm Chính nói tuyệt đối không đáng tin! Mong Tứ tôn trưởng ngoài trừng trị Liễu Như Thi, cũng trừng trị Lâm Chính tội làm loạn Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!".  

             Tiết Tường nói đầy đanh thép.  

             Nhưng... cả Thiên Hình Cung không ai đáp lại hắn.  

             Mọi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.  

             Tiết Tường thấy thế, nụ cười đắc ý trên mặt cũng dần đông cứng lại.  

             Nhìn vẻ mặt mọi người, tim hắn không khỏi run lên, một

dự cảm không lành dâng lên trong lòng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement