Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn ông cụ Thư với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tại sao sau khi xem giấy chứng nhận Nông Đường Công đưa cho, thái độ của ông cụ Thư lại quay phắt 180 độ như vậy?
Rốt cuộc đó là gì?
Ai nấy đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Thư Thái thì há hốc miệng, đứng sững như trời trồng.
"Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà, không nghe thấy à?", ông cụ Thư nổi trận lôi đình, bước mấy bước tới tát cho Thư Thái một cái nảy đom đóm mắt.
Bốp!
Tiếng tát vang dội.
Thư Thái bị đánh cho đầu óc quay cuồng, xoay một vòng tại chỗ, trên mặt là dấu bàn tay đỏ tươi.
Người nhà họ Thư, nhà họ Cổ, cho tới nhà họ Lương đều ngớ người ra.
"Mày có quỳ không? Không quỳ tao sẽ phế mày!", ông cụ Thư gầm lên.
"Ông nội, ông già nên lú lẫn rồi à? Cháu là cháu ruột ông đấy! Trước mặt bao nhiêu người mà ông làm gì vậy?".
"Vẫn không quỳ chứ gì?".
"Cháu quỳ! Cháu quỳ! Nhưng ông nội, ông muốn cháu quỳ với ai?", Thư Thái ôm mặt, vừa khóc vừa nói.
"Quỳ với cô bé này!".
"Cái gì?".
Thư Thái tái mặt, hai mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài.
"Mau quỳ cho tao!".
Ông cụ Thư xông tới, đá một cái vào mông Thư Thái.
Thư Thái vô cùng kinh ngạc, không dám phản kháng, hai gối nhũn ra quỳ phịch xuống.
Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Vừa rồi ông cụ Thư còn ngang ngạnh, sống chết muốn đối đầu đến cùng với Lâm Chính, sao bây giờ lại chịu nhún nhường như vậy?
Bước ngoặt này khiến nhiều người rất kinh ngạc.
"Dập đầu xin lỗi cô bé đi! Nhanh!".
Ông cụ Thư lạnh lùng quát.
"Ông nội..."
"Nhanh lên, nếu không mày hãy cút khỏi nhà họ Thư, nhà họ Thư không còn con cháu như mày nữa!".
"Hả?".
Thư Thái kinh ngạc nhìn ông nội mình, thấy vẻ mặt ông ta đanh lại, ánh mắt nghiêm khắc, mới biết không phải ông ta nói đùa, chỉ đành cắn răng dập đầu nói với Lương Huyền Mi: "Tôi... tôi xin lỗi, cô Lương, xin cô hãy tha thứ cho tôi..."
Lương Huyền Mi cũng ngẩn ra.
Cô ta chưa bao giờ dám mơ tưởng sẽ có cảnh tượng này.
Nhưng nó quả thực đang xảy ra.
"Được rồi... Anh đứng lên đi...", Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi vẫn lên tiếng.
Thư Thái lồm cồm bò dậy, thầm trừng mắt với Lương Huyền Mi, nhưng không dám ho he tiếng nào.
"Thần y Lâm, hình như em gái cậu đã tha thứ cho cháu tôi rồi, chuyện này... chúng ta cứ thế bỏ qua được không?", ông cụ Thư ngoảnh sang nói với Lâm Chính.
Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, quay sang nhìn Nông Đường Công.
"Tôi sẽ giải thích với cậu sau", Nông Đường Công lập tức đáp.
Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, anh suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Chỉ như vậy thì chắc chắn là không đủ, ông tự ý đưa người nhà họ Lương đến đây, món nợ này cũng phải tính. Nhưng hôm nay nể mặt ông Nông, tôi sẽ không khiến ông quá khó xử, ông đưa người của mình đi ngay đi!".
"Về!".
Ông cụ Thư không chút do dự, lập tức hét lên rồi dẫn người nhà họ Thư định rời đi.
"Ông Thư, các ông đi đâu vậy? Chẳng phải ông nói muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi sao?".
Thấy ông cụ Thư định đi, con trai cả của Cổ Sam lập tức xông tới, cuống quýt kêu lên.
Ông cụ Thư tỏ vẻ lúng túng, khàn giọng nói: "Chuyện này e là tôi không giúp được rồi, nhưng tôi cũng khuyên các cậu đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chấm dứt tại đây sẽ có lợi cho tất cả mọi người".
"Hả?".
Con trai cả của Cổ Sam như bị sét đánh ngang tai.
"Không được, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được. Thần y Lâm này hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không để yên đâu! Tôi muốn tên họ Lâm này phải đền mạng! Tôi muốn anh ta đền mạng!".
Con gái cả của Cổ Sam gào lên xông tới, định cào cấu Lâm Chính.
Cũng may người ở bên cạnh kịp ngăn cô ta lại.
"Khốn kiếp! Làm càn! Tất cả dừng tay cho tôi!", ông cụ Thư nổi giận, nghiêm giọng quát.
Lúc này mọi người mới trở nên yên lặng.
"Nhà họ Cổ các cậu có ý gì hả? Muốn truy cứu đến cùng đúng không?", ông cụ Thư trầm giọng hỏi.
Người nhà họ Cổ có chút do dự.
Nhưng con gái cả của Cổ Sam lại gào lên không chút do dự: "Đúng! Nếu không phải thằng chó chết này không chịu ra tay cứu ngay từ đầu, thì chắc chắn mẹ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh! Anh ta thấy chết không cứu, hại chết mẹ tôi, dù có thành ma tôi cũng không tha cho anh ta! Món nợ này nhất định phải tính!".
"Đúng! Nhất định phải tính!".
"Trả lại công bằng cho nhà họ Cổ chúng tôi!".
Mấy người khác của nhà họ Cổ cũng không chút do dự hét lớn.
Ông cụ Thư nghe thấy thế thì gật đầu: "Được, nếu các cô muốn đòi lại công bằng, thì cứ đòi đi. Thần y Lâm đang ở đây, các cô muốn làm thế nào thì làm".
Người nhà họ Cổ sửng sốt: "Ông Thư, ông không giải quyết sao?".
"Giải quyết? Tôi giải quyết kiểu gì? Cậu bảo tôi đối đầu với một nguyên soái của Long Quốc sao?", ông cụ Thư lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"Cái gì? Nguyên soái?".
Linh hồn của người nhà họ Cổ cũng trở nên run rẩy, ai nấy đứng sững như trời trồng.
"Giấy bổ nhiệm đã được gửi xuống, trước khi đến đây tôi đã nhận được tin, phải tiến hành nghi thức nhận huân chương cho thần y Lâm. Nhưng biết lão già chết tiệt này muốn gây phiền phức cho thần y Lâm, nên tôi đã cầm chứng nhận của thần y Lâm đến trước, để tránh ông ta làm càn", Nông Đường Công cười nói, rồi đưa giấy chứng nhận cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem, rồi nhíu mày.
"Nguyên soái... Bắc Cảnh?".
"Quân Bắc Cảnh gần 20 năm nay không có nguyên soái rồi, thần y Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu làm nguyên soái là coi trọng cậu lắm đấy", Nông Đường Công nói rất nghiêm túc.
"Nhưng tôi đâu có đồng ý làm nguyên soái của quân Bắc Cảnh gì đó, chuyện này chẳng phải nên bàn bạc trước với tôi sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
Có chút bất mãn.
"Ha ha ha, không cần bàn bạc, bởi vì cấp trên đã dặn dò, nếu cậu đồng ý thì sẽ nắm quyền nguyên soái, nếu cậu không đồng ý, thì chức nguyên soái quân Bắc Cảnh cứ làm cho có, cậu muốn làm thế nào thì làm. Quân Bắc Cảnh đã 20 năm không có nguyên soái, chờ thêm 20 năm nữa thì có sao chứ?", Nông Đường Công cười lớn.
Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Còn người nhà họ Cổ đã đứng như trời trồng.
"Các người còn ngây ra đó làm gì? Anh tôi đang đứng ngay đây, các người muốn đòi lại công bằng thì đòi đi!", đúng lúc này, Lương Huyền Mi quát lên.
Người nhà họ Cổ ai nấy tái mét mặt, không dám nói gì.
Lúc này, con trai cả của Cổ Sam mới ý thức được sự tình không đúng, run rẩy nói: "Lâm... Lâm nguyên soái, chúng tôi có mắt như mù, xin... xin cậu tha tội..."
"Mẹ anh phẩm chất không đoan chính, chỉ biết đến lợi ích, em gái tôi chỉ tặng đồ không được quý giá lắm, đã bị bà ta cố ý làm khó, thậm chí còn giúp người khác bắt nạt cô ấy, còn rạch mặt cô ấy. Loại người này không xứng làm thầy! Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng không muốn đôi co với các anh. Tóm lại các anh nghe đây, dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu còn chọc vào tôi, thì lần sau tôi không chỉ dùng võ mồm thôi đâu".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó phất tay: "Chúng ta đi!".
Dứt lời, anh sải bước đi thẳng về phía cửa.
Đám người Lương Huyền Mi vội đi theo.
Hai nhà Cổ Thư giương mắt nhìn theo, miệng câm như hến.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |