Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Lời nói của Lâm Chính khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.  

             Hắc Hỏa và Bạch Viêm cũng ngạc nhiên, nhìn Lâm Chính với ánh mắt khó tin, còn tưởng là tai mình có vấn đề.  

             "Oắt con, cậu muốn tự sát sao?".  

             Bạch Viêm lạnh lùng quát.  

             "Không phải tự sát, tôi chỉ muốn thử cực hạn của mình vào lúc này", Lâm Chính nhỏ giọng đáp.  

             "Hừ, lấy chúng tôi ra để thử! Xem ra cậu không coi chúng tôi ra gì cả!", Hắc Hỏa nổi giận: "Nếu đã vậy thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện!".  

             "Không".  

             Bạch Viêm trầm giọng nói: "Nể mặt Thần Hỏa, tôi sẽ không giết cậu, cậu muốn đánh với hai người chúng tôi là việc của cậu, nhưng chỉ cần cậu chạm vào tôi, tôi sẽ coi như cậu thắng".  

             "Bạch Viêm!", Hắc Hỏa cuống lên.  

             Nhưng Bạch Viêm đã quyết định thì sẽ không đổi ý.  

             "Ra tay đi!", Bạch Viêm quát.  

             Lâm Chính cũng không khách sáo, lấy ra một túi châm, đâm vào người.  

             Cùng lúc đó, làn da toàn thân anh cũng bắt đầu trở nên nóng rực, một luồng khí ý sôi sùng sục bắt đầu quấn quanh người anh.  

             "Đây là... sức mạnh của hỏa chủng?", Bạch Viêm kinh ngạc.  

             "Thằng oắt này đã dung hòa được hỏa chủng", Hắc Hỏa khàn giọng nói.  

             "Vậy sao?", Bạch Viêm tỏ vẻ khó tin: "Xem ra Thần Hỏa rất tin tưởng người này, giao cả hỏa chủng cho cậu ta".  

             "Tôi nghĩ chắc là Thần Hỏa cũng không ngờ thằng oắt này lại hấp thu được hỏa chủng! Bạch Viêm, dù thế nào thì cũng nên cẩn thận một chút, người này giỏi y độc, không đơn giản đâu", Hắc Hỏa nói.  

             "Còn trẻ mà đã có thủ đoạn như vậy, tiền đồ không thể đong đếm được".  

             Đôi mắt Bạch Viêm lóe lên một tia tán thưởng, nhưng vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.  

             Vèo!  

             Lâm Chính đã hành động.  

             Người như lôi hỏa, lao thẳng về phía Bạch Viêm như tia chớp.  

             Luồng khí thế đó không gì có thể đỡ được.  

             Bạch Viêm dường như nín thở, giơ hai tay lên vạch một đường về phía trước.  

             Soạt!  

             Một lá chắn hình tròn bằng lửa màu đỏ bỗng xuất hiện.  

             Lá chắn tỏa ra nhiệt độ rất cao, thậm chí còn thiêu đốt mặt đất xung quanh đỏ rực lên.  

             Tuyệt đối không được chạm vào lá chắn này, nếu không chắc chắn thân xác bằng máu thịt sẽ lập tức bị hòa tan thành vũng máu, thậm chí là bốc hơi hoàn toàn.  

             Nhưng Lâm Chính không hề dừng lại, mà nện một quyền tới không chút do dự.  

             Quyền kình tàn bạo dường như muốn xuyên thủng mọi thứ.  

             Cực kỳ đáng sợ!  

             "Thằng oắt này muốn chết thật sao?".  

             Hắc Hỏa thấy khuôn mặt đầy dữ tợn của Lâm Chính hiện rõ vẻ quyết tuyệt, trong lòng giật thót sợ hãi.  

             "Dù cậu đã dung hòa được hỏa chủng, thì chắc chắn vẫn không chống lại được ngọn lửa của Bạch Viêm. Bạch Viêm đã tu luyện ở đây được gần trăm năm, cậu tưởng ai cũng đối phó được sao? Cậu làm vậy là tự đâm đầu vào chỗ chết!".  

             Hắc Hỏa nói.  

             Tuy ông ta rất khâm phục dũng khí của Lâm Chính, cũng rất kinh ngạc trước thủ đoạn của anh.  

             Nhưng thực lực của hai bên có sự cách biệt quá lớn.  

             Cách biệt này không thể dựa vào dũng khí là có thể bù đắp được.  

             Nhưng ngay sau đó.  

             Bốp!  

             Nắm đấm của Lâm Chính nện mạnh vào lá chắn lửa, đồng thời trên nắm đấm cũng tỏa ra một ngọn lửa màu trắng, muốn xé rách ngọn lửa trên lá chắn để đấm mạnh vào trong.  

             "Cái gì?".  

             Bạch Viêm vô cùng ngạc nhiên.  

             Kiểu đánh của Lâm Chính là kiểu đánh không cần mạng.  

             Nắm đấm của anh hoàn toàn không chịu được sức lửa của lá chắn, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục tấn công.  

             Sức mạnh càng ngày càng lớn, càng ngày càng tàn bạo.  

             Nắm đấm của Lâm Chính cũng dần bị nứt toác, nát bấy.  

             Nhưng anh vẫn không dừng lại.  

             Hai luồng lửa đối chọi nhau.  

             Cuối cùng!  

             Keng!  

             Một âm thanh chói tai vang lên.  

             Chỉ thấy lá chắn lửa kia bị một quyền của Lâm Chính đấm xuyên qua, nắm tay máu me be bét không còn hình dạng của Lâm Chính đánh mạnh vào người Bạch Viêm.  

             Bốp!  

             Cả người Bạch Viêm bay đi, nặng nề ngã xuống đất, nhìn rất thảm hại.  

             "Bạch Viêm!".  

             Hắc Hỏa kinh hãi kêu lên.  

             "Ông vẫn còn rảnh nhìn ông ta à?".  

             Giọng nói lạnh lùng của Lâm Chính vang lên.  

             Hắc Hỏa nín thở, chỉ thấy Lâm Chính vung cánh tay quét tới, cánh tay đó dường như mang theo thần lực vạn cân, khiến không khí cũng chấn động rung lên.  

             Ông ta vội vàng giơ tay lên, nhưng quá gấp gáp nên cũng không đón đỡ được, bị Lâm Chính hất bay đi.  

             Dịch Tiên Thiên và người của Thương Minh ở phía sau trợn mắt há mồm ra nhìn.  

             "Cậu Lâm… mạnh... mạnh quá!".  

             Dịch Tiên Thiên ngẩn người nói.  

             Ai nấy đều sinh lòng kính phục.  

             Lâm Chính mạnh mẽ như vậy, khiến bọn họ cảm thấy rất an toàn.  

             "Các ông cũng chẳng ra sao cả".  

             Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nói.  

             "Cậu đã thắng".  

             Bạch Viêm ho hai tiếng rồi bò dậy, nhìn bàn tay gần như đã bị phế của Lâm Chính, nói: "Nhưng tôi không ngờ cậu lại mạnh tay như vậy, dù phế một bàn tay cũng phải khiến chúng tôi bị thương. Kiểu đánh này của cậu khiến người ta rất kinh ngạc, nhưng vô ích, cậu không thể khiến chúng tôi bị thương, ngược lại còn khiến bản thân bị thương nặng. Nếu chúng ta vẫn đánh tiếp, mà cậu lại bị mất một tay thì sức chiến đấu sẽ giảm mạnh, tôi muốn giết cậu cũng dễ như trở bàn tay! Cậu làm vậy chẳng khác nào tự sát cả!".  

             "Ai nói vậy?".  

             Lâm Chính mặt không cảm xúc giơ tay lên, khẽ nắm lại: "Tôi nghĩ chắc các ông không hiểu rõ về phương pháp chiến đấu của tôi rồi".  

             Vừa dứt lời, chỉ thấy da thịt ở lòng bàn tay gần như bị nướng chín của Lâm Chính bỗng bắt đầu nhu động.  

             Gân bắt đầu tự nối lại, da thịt dần lành, những chỗ xương bị gãy cũng dần khôi phục dáng vẻ ban đầu.  

             Cảnh tượng kinh hãi không khác gì thời gian bị đảo ngược.  

             "Cái gì?".  

             Bạch Viêm và Hắc Hỏa đều há hốc miệng.  

             Không quá 10 giây, cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục lại như ban đầu, không còn dấu vết thương tích nào.  

             "Y võ tối thượng! Y võ tối thượng!".  

             Hắc Hỏa lẩm bẩm, vẻ mặt đầy kinh hãi.  

             "Chúng tôi đã coi thường cậu rồi!".  

             Bạch Viêm thở hắt ra một hơi, khàn giọng nói: "Nhưng dù thế nào thì cậu cũng đã thắng, dị hỏa ở đây, cậu hãy lấy đi!".  

             "Sao nào? Các ông không muốn đánh nữa à?", Lâm Chính bình thản nói.  

             "Tôi đã nói rồi, cậu chạm vào được tôi coi như cậu thắng".  

             "Nhưng mục đích của tôi không chỉ có vậy! Hay là thế này đi, hai người các ông cùng xông lên, nếu đánh bại tôi thì tôi sẽ không lấy số dị hỏa này đi, mà tiếp tục để chúng ở đây, được không?", Lâm Chính bình thản nói.  

             Bạch Viêm và Hắc Hỏa đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ dao động.  

             "Cậu Lâm!".  

             Dịch Tiên Thiên cuống quýt kêu lên: "Cậu cần gì phải tự gây phiền phức cho bản thân như vậy chứ? Chúng ta lấy dị hỏa đi là được rồi, đừng chuốc thêm rắc rối nữa".  

             "Không sao đâu", Lâm Chính bình thản đáp.  

             "Cậu Lâm... cậu..."  

             Dịch Tiên Thiên còn định khuyên tiếp.  

             Nhưng Bạch Viêm đã nhìn thấu mục đích của Lâm Chính.  

             "Ông không cần khuyên cậu ta nữa đâu, cậu ta làm vậy cũng là vì bản thân, tôi đoán cậu ta đã dung hòa hỏa chủng, nhưng năng lượng hỏa chủng trong người không ổn định, vẫn chưa hấp thu toàn bộ được. Cậu muốn thông qua việc giao đấu với chúng tôi để hấp thu hoàn toàn hỏa chủng này chứ gì?", Bạch Viêm bình thản nói.  

             "Đúng vậy".  

             Lâm Chính gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.  

             "Cả đời này hai người chúng tôi chưa bao giờ bị ai sỉ nhục như vậy! Chàng trai trẻ, cậu rất mạnh, nhưng có lúc lại tự tin một cách mù quáng!".  

             Dường như Bạch Viêm có chút tức giận, lạnh lùng nói: "Nếu đã vậy thì lại đây! Ra tay đi!".  

             Lâm Chính cũng không nhiều lời, lập tức lao về phía hai người.  

             "Chết đi!".  

             Hai người cùng quát, cả người bùng lên ngọn lửa đáng sợ, hóa thành hai con rồng lửa, nhào về phía Lâm Chính.  

             "Thiên Hỏa Kỳ Lân!".  

             Lâm Chính gầm lên, sử dụng tới Kỳ Lân Biến.  

             Nhưng lần này, Kỳ Lân Biến mang theo ngọn lửa vô tận của Thiên Viêm Đại Trận, rít gào lao tới cắn xé hai con rồng lửa kia.  

             Trong Lưu Viêm Trũng lửa cháy hừng hực.  

             Đám người Dịch Tiên Thiên sợ hãi lùi lại liên tục, không dám lại gần.  

             Trận chiến này khác gì trận chiến của thần tiên chứ...

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement