Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Thần y Lâm, chuyện đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác! Mặc dù tôi không muốn đối địch với anh, nhưng vì dị hỏa, tôi chỉ có thể mạo hiểm!”, Ngạo Ưng cười híp mắt, nói.  

             Chim chết vì miếng ăn, người chết vì tài vật.  

             Bọn họ đã dám đến đây, sao có thể tay không quay về?  

             Lâm Chính gật đầu.  

             “Nếu các anh đã lựa chọn như vậy thì tôi không có ý kiến, chỉ hi vọng các anh có thể còn mạng mang những thứ này về!”.  

             Nói xong, Lâm Chính cất bước đi về phía những người đó.  

             “Đừng dài dòng, giết thần y Lâm trước, sau đó tiễn hai lão già đó lên đường!”.  

             Người đàn ông trung niên ở phía sau Ngạo Ưng quát lên.  

             Bọn họ không do dự nữa, hét lên một tiếng, lao về phía Lâm Chính.  

             Khí ý cuồng bạo như gió cuốn mây tan ập đến.  

             Lâm Chính không sợ, trở tay đánh ra một chưởng, ngọn lửa trong lòng bàn tay anh giống như cuồng long phun trào, nuốt chửng bọn họ.  

             Mười mấy võ giả ở trước nhất thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị lửa nuốt chửng.  

             Nhưng chớp mắt hai cao thủ tuyệt đỉnh đã đi vòng sang bên cạnh, trái phải giáp công Lâm Chính.  

             Hai người đều là cao thủ kiếm đạo, đồng thời rút trường kiếm, giống như sao giữa trời đêm, nhắm thẳng về phía đầu Lâm Chính mà đâm.  

             Kiếm khí mãnh liệt tựa hồ có thể xé rách hư không.  

             Lâm Chính vội vàng lùi về sau, đồng thời vung cánh tay lên.  

             Vèo vèo vèo vèo…  

             Lòng bàn tay anh đánh ra mười mấy cây châm dài như được ngưng tụ từ lửa, đánh về phía cao thủ kiếm đạo ở bên tay phải.  

             Cao thủ kiếm đạo biến sắc, lập tức lùi về sau.  

             Nhưng nó quá nhanh, ông ta vội vàng dùng kiếm chặn mấy cây châm dài bằng lửa lại, nhưng châm dài còn lại vẫn đâm vào cơ thể ông ta.  

             Cao thủ kiếm đạo kia lập tức nôn ra máu, ngã xuống đất, run rẩy điên cuồng, không đứng dậy nổi nữa, thất khiếu bốc khói ngùn ngụt khiến người nhìn sợ hãi.  

             Lâm Chính xử lý xong cao thủ kiếm đao bên phải, cao thủ kiếm đạo bên trái đã giết tới.  

             “Chết đi!”.  

             Người đó gào lên, đâm tới một kiếm, dùng toàn bộ sức mạnh.  

             Lâm Chính đột nhiên xoay người, dùng một tay tóm lấy thanh kiếm sắc bén đang đâm về phía mình.  

             Bộp!  

             Kiếm dừng lại ở khoảng cách ba tấc trước mặt anh.  

             Tay anh nắm chặt không để kiếm đâm tới thêm nữa.  

             Thân kiếm sắc bén đâm thủng lòng bàn tay của Lâm Chính.  

             “Hay lắm! Giữ chân hắn! Lần này sẽ băm thây hắn ra làm trăm mảnh!”.  

             Ngạo Ưng hét lên, xông lên cùng với các cao thủ cậu Huyết, Đao Mặc Long, thừa thế tấn công.  

             Các loại đao kiếm côn thương đánh tới.  

             Sức mạnh tàn bạo hoàn toàn bao bọc lấy Lâm Chính.  

             Lúc này, anh không còn nơi nào để chạy trốn.  

             Khi tất cả đao thương gậy gộc đánh lên người Lâm Chính.  

             Keng! Keng! Keng! Keng! Keng…  

             Những tiếng động to rõ vang lên.  

             “Cơ thể võ thần?”.  

             Người đàn ông trung niên biến sắc.  

             “Không hay!”.  

             Ngạo Ưng ngạc nhiên, vội vàng buông kiếm lùi về sau.  

             Đao Mặc Long và cậu Huyết cũng vội vàng tránh đi.  

             Ầm!  

             Cơ thể Lâm Chính đột nhiên bùng phát một luồng lửa nóng cháy, nuốt chửng những người xung quanh.  

             Cao thủ kiếm đạo ở bên trái bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro.  

             Người xung quanh cũng khó tránh khỏi kết cục đó, ai cũng bị lửa bao trùm, đốt thành than.  

             Cậu Huyết may sao vẫn còn tránh kịp, áo bị lửa thiêu đốt. Hắn vội vàng cởi áo choàng ra, thoát được một kiếp.  

             Đao Mặc Long thì chậm một bước. Đợi đến khi anh ta phản ứng được thì nửa bên thân đã bị thiêu cháy, người bị sóng lửa đẩy ra xa, ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn kêu gào trên mặt đất.  

             Ai nấy đều biến sắc.  

             “Sao lại vậy? Thần… Thần y Lâm lại mạnh đến thế?”, Ngạo Ưng gần như không dám tin vào mắt mình.  

             “Cơ thể võ thần? Chúng ta… Chúng ta lấy gì để phá cơ thể võ thần?”, cậu Huyết sợ hãi, run giọng nói.  

             “Sợ cái gì? Khởi động cơ thể võ thần cần phải tiêu hao sức lực. Cậu ta không thể duy trì cơ thể võ thần đó mãi, nếu không, cậu ta sẽ kiệt sức mà chết! Huống hồ trên đời này có rất nhiều cách để phá cơ thể võ thần, các cậu tưởng cậu ta là tồn tại vô địch sao?”.  

             Người đàn ông trung niên ở phía sau lạnh lùng nói.  

             “Dù là như vậy, chúng tôi cũng không thể đối kháng với cơ thể võ thần! Ông bảo chúng tôi phải làm sao?”, cậu Huyết không khỏi quay đầu phản bác.  

             “Phế vật đúng là phế vật! Xem ra vẫn phải để tôi đích thân ra tay!”.  

             Người đàn ông trung niên giận dữ quát lên, bước tới trước.  

             Ở bên này Lâm Chính đã đi đến trước mặt Đao Mặc Long, đứng trên cao nhìn xuống Đao Mặc Long lăn lộn trên mặt đất.  

             “Cứu tôi! Cứu tôi!”.  

             Đao Mặc Long hét lên, giãy giụa muốn đứng dậy chạy đi, nhưng khí thế của Lâm Chính đè ép lên người anh ta khiến anh ta không thể đứng dậy.  

             “Thần… Thần y Lâm, xin anh tha cho tôi một con đường sống! Cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống… Chỉ cần anh tha cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được!”.  

             Đao Mặc Long run rẩy, sợ hãi nhìn Lâm Chính, nói.  

             “Bây giờ mới xin tha thì có tác dụng gì? Rõ ràng anh đã rời khỏi Lưu Viêm Trũng, đã có thể thoát thân, nhưng anh lại vì lợi ích mà quay ngược trở về, còn định giết tôi, làm sao tôi có thể tha cho anh?”.  

             Lâm Chính không biểu lộ cảm xúc gì mà nói: “Bất cứ ai có ý định giết tôi, tôi đều sẽ diệt trừ kẻ đó! Anh nói xem, tôi dựa vào đâu mà tha cho anh?”.  

             “Anh…”, Đao Mặc Long á khẩu.  

             Ngay sau đó, Lâm Chính bóp cổ Đao Mặc Long, nâng anh ta lên bằng một tay, quay mặt về phía đám người kia.  

             Đao Mặc Long điên cuồng giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì.  

             “Thả tôi ra! Mau thả tôi ra!”.  

             Anh ta điên cuồng hét lên.  

             Lâm Chính lạnh lùng nói: “Nếu ai còn đối địch với tôi thì sẽ có kết cục như vậy!”.  

             Nói xong, Lâm Chính đột nhiên dùng sức.  

             Vù!  

             Một ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay Lâm Chính, trong nháy mắt lan ra toàn thân Đao Mặc Long.  

             “A!”.  

             Đao Mặc Long hét lên xé ruột xé gan, giãy giụa như điên.  

             Cứ vậy kéo dài khoảng ba bốn giây, Đao Mặc Long ngừng giãy giụa, cơ thể anh ta cũng dần dần hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trong ngọn lửa của Lâm Chính.  

             Người trước mắt đều sợ run lẩy bẩy.  

             Bọn họ sững sờ nhìn Đao Mặc Long tan biến trong tay Lâm Chính, tinh thần sắp suy sụp đến nơi.  

             “Chúng ta… Chúng ta phải đối mặt với con ác quỷ này sao?”.  

             “Không… Không… Đừng…”.  

             “Tôi không đánh nữa…”.  

             Bọn họ hét lên đầy kinh hoàng, mất hết ý chí chiến đấu.  

             “Mọi người đừng hoảng, người này chỉ dùng thủ đoạn hù dọa các cậu mà thôi! Cậu ta biểu hiện như vậy có nghĩa cậu ta không còn chống cự được bao lâu nữa. Bây giờ chúng ta cùng xông lên tiêu diệt bọn họ thì có thể chia nhau tất cả bảo bối trong Lưu Viêm Trũng rồi”.  

             Người đàn ông trung niên đứng ra, hét lớn.  

             “Đúng vậy! Mọi người cùng nhau xông lên! Hắn không phải đối thủ của chúng ta! Huống hồ mọi người trốn được nhất thời, không trốn được cả đời. Hôm nay không giết thần y Lâm, đợi hắn ra ngoài nhất định sẽ trả thù chúng ta. Đến lúc đó, không phải chỉ có chúng ta chết, mà e là thế lực đằng sau chúng ta cũng sẽ bị hắn diệt trừ! Mọi người tự nghĩ đi!”.  

             Ngạo Ưng hét lên.  

             Nghe vậy, mọi người đều dừng bước, sững sờ nhìn Ngạo Ưng.  

             Đúng vậy!  

             Chạy thì có tác dụng gì?  

             Lâm Chính không chết, bọn họ mãi mãi sẽ không được bình yên.  

             “Được, chúng ta chiến đấu!”.  

             “Cùng lắm thì chết!”.  

             “Hôm nay không phải hắn chết thì là tôi chết!”.  

             Mọi người hò hét, cùng nhau bao vây về phía anh, ai cũng coi thường cái chết.  

             Đúng lúc đó, phía bên Lâm Chính cũng có chi viện.  

             Bạch Viêm và Hắc Hỏa tiến tới, đứng hai bên trái phải Lâm Chính.  

             Đám người kia thấy vậy lập tức cảm thấy áp lực gia tăng.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement