Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Hôm nay sắc mặt bà cụ hồng hào, tinh thần vui vẻ, trên mặt luôn nở nụ cười ôn hòa.  

             Nhưng không ai phát hiện sâu trong đáy mắt bà ta lóe qua vẻ lo lắng.  

             “Chúc mẹ nuôi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Mẹ nuôi, đã lâu không gặp, mẹ vẫn khỏe chứ ạ? Tinh Vũ và gia đình đến chúc thọ mẹ đây!”.  

             Trương Tinh Vũ nở nụ cười, dâng lên món quà quý giá đã chuẩn bị, cười nói.  

             “Tinh Vũ?”, đôi mắt mờ đục của bà cụ Diệp phát sáng, vội gọi: “Mau! Mau qua đây Tinh Vũ, để mẹ nuôi nhìn con thật kỹ!”.  

             “Vâng!”.  

             Trương Tinh Vũ vội tiến tới.  

             Bà cụ Diệp kéo tay Trương Tinh Vũ, nhìn kỹ một lượt, khẽ nói: “Con cũng có tuổi rồi, đầu tóc bạc cả rồi…”.  

             “Vâng, con gái con cũng đã lấy chồng, sao con có thể không già được?”, Trương Tinh Vũ thở dài.  

             “Tiểu Nhu đâu?”, bà cụ Diệp hỏi.  

             “Thưa bà, cháu ở đây ạ!”, Tô Nhu mỉm cười, vội vàng tiến tới.  

             “Được được! Cháu đúng là càng ngày càng xinh đẹp! Lúc cháu còn nhỏ bà đã nhìn ra rồi, Tiểu Nhu của chúng ta chắc chắn là một người đẹp khuynh quốc khuynh thành. Bây giờ xem ra bà không đoán sai!”, bà cụ Diệp cười nói.  

             “Bà quá khen”.  

             “Haizz, cái này thì có gì mà quá khen với không quá khen? Bà nói thật đấy! Cháu nhìn những người đàn ông xung quanh đi, có cặp mắt nào rời khỏi cháu được không chứ?”, bà cụ Diệp cười nói, sau đó lại lạnh lùng lướt nhìn quanh.  

             Lúc này, ánh mắt những người khách xung quanh mới lúng túng rời khỏi Tô Nhu.  

             Tô Nhu cười lúng túng, nhưng gặp nhiều đã quen.  

             “Cũng không biết đứa trẻ nhà ai có phúc cưới được Tiểu Nhu nhà chúng ta? Mau lên đây cho bà xem xem”, bà cụ Diệp cười ha ha nói.  

             Lâm Chính đi thẳng tới trước, chắp tay: “Chúc bà cụ tiên hạc trường xuân, xuân thu bất lão!”.  

             “Miệng mồm cũng ngọt đấy, ngẩng đầu lên bà xem nào”, bà cụ Diệp mỉm cười, trong mắt lóe lên dự cảm.  

             Lâm Chính ngẩng đầu lên.  

             Bà cụ Diệp lập tức giật mình, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại.  

             Người này… vì sao lại cho bà ta cảm giác như đã từng quen biết?  

             Nhưng bà chỉ mới gặp anh lần đầu…  

             Thật kỳ lạ!  

             “Thanh niên, cậu tên gì?”, bà cụ Diệp hỏi.  

             “Thưa bà, cháu tên Lâm Chính!”.  

             “Lâm Chính? Lâm… Chính?”.  

             Bà cụ Diệp vẫn đầy vẻ nghi hoặc.  

             Ngược lại, Trương Tinh Vũ căng thẳng, cười nói: “Mẹ nuôi, mẹ đừng quan tâm thằng nhóc đó! Lâm Chính chỉ là một đứa ở rể nhà chúng con!”.  

             “Ở rể?”.  

             “Vâng, chỉ tại ông nội của Tiểu Nhu, lúc lâm chung lại bắt Tiểu Nhu phải gả cho Lâm Chính, cũng khổ cho Tiểu Nhu!”, Trương Tinh Vũ tỏ ra bất đắc dĩ.  

             “Mẹ, sao mẹ lại nói chuyện đó?”, Tô Nhu hơi bất mãn.  

             Bà cụ Diệp lại không so đo, cười nói: “Xem ra Tiểu Nhu rất thích Tiểu Chính! Tinh Vũ, con cũng đừng để bụng, chỉ cần có tình cảm tốt ở với nhau, dù cậu ấy ở rể hay không ở rể, chỉ cần là người tốt thì chính là một người con rể tốt, không phải sao?”.  

             “Chuyện đó…”, Trương Tinh Vũ á khẩu.  

             “Được rồi, mọi người từ Giang Thành xa xôi đến đây chắc cũng mệt rồi, ngồi xuống ăn chút gì đi, lát nữa mẹ sẽ tới tìm các con”, bà cụ Diệp cười nói.  

             “Vâng, mẹ nuôi”.  

             Trương Tinh Vũ gật đầu đáp, vừa định dẫn mọi người đi xuống dưới thì lại nghe tiếng hô vang lên.  

             “Cậu ấm nhà họ Bùi tới!”.  

             Nghe vậy, hiện trường buổi tiệc bỗng nhiên yên lặng đi nhiều.  

             Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.  

             Một người của nhà họ Bùi nghênh ngang đi vào hiện trường bữa tiệc.  

             Bà cụ Diệp thấy vậy lập tức mừng rỡ, vội vàng gọi: “Mau, mau đi gọi thằng cả đến đây, cùng tôi đi nghênh đón cậu cả nhà họ Bùi!”.  

             “Vâng, bà cụ!”.  

             Người bên cạnh chạy đi.  

             Không lâu sau, Diệp Tuần Tinh nhanh chóng chạy tới, cùng bà cụ Diệp đi về phía đám người nhà họ Bùi.  

             “Người nhà họ Bùi lại đến đây à?”.  

             “Trời ạ, sao bọn họ lại đến nhà họ Diệp vào thời điểm này? Chẳng lẽ là muốn trợ giúp nhà họ Diệp?”.  

             “Nếu vậy, có lẽ nhà họ Diệp sẽ vượt qua được nguy cơ ngày hôm nay!”.  

             “Xem ra bà cụ Diệp là người có phúc!”.  

             Khách khứa ai nấy đều ngạc nhiên, châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán.  

             “Cậu cả nhà họ Bùi đến đây, thật là vinh hạnh cho tôi, đúng là may mắn ba đời! Nào nào, cậu Bùi, mời cậu ngồi!”, bà cụ Diệp chống gậy đầu rồng, cười to đi tới.  

             “Bà cụ Diệp tổ chức tiệc thọ, sao tôi có thể không đến được chứ? Tôi mạo muội làm phiền, bà cụ không cảm thấy đường đột chứ?”, cậu Bùi mỉm cười nói, mắt nheo lại.  

             “Sao có thể như vậy? Khách quý như cậu chúng tôi có mời cũng không mời được”, bà cụ Diệp cười nói: “Mời ngồi”.  

             “Mời ngồi?”.  

             Cậu Bùi nheo mắt, mỉm cười nói: “Bà cụ, không vội, bà nhìn những người tôi dẫn theo trước đã”.  

             “Ồ?”.  

             Bà cụ Diệp cực kỳ khó hiểu, quay đầu nhìn.  

             Người đằng sau cậu Bùi ai nấy đều là cao thủ bậc nhất, khí tức mỗi một người đều vô cùng dày đặc, không hề tầm thường.  

             Chúc thọ vì sao lại mang theo nhiều cao thủ như vậy?  

             Mọi người đều không hiểu.  

             “Cậu Bùi, cậu đang…”, bà cụ nhíu mày.  

             “Bà cụ, hôm nay tôi đến đây là muốn mượn một thứ từ bà. Nếu bà đồng ý, tôi sẽ vào ngồi, nếu bà từ chối, không nể mặt tôi, đương nhiên tôi cũng không có mặt mũi nào mà ngồi”, cậu Bùi mỉm cười nói.  

             Mọi người đều hồi hộp căng thẳng.  

             “Nhưng không biết cậu Bùi muốn mượn cái gì?”, bà cụ nghiêm túc hỏi.  

             “Trong nhà họ Diệp các người, thứ khiến người khác chú ý cũng chỉ có Diệp Bồ Đề, vừa khéo tôi cần nó. Nếu các người đồng ý, tôi bảo đảm hôm nay nhà họ Diệp các người sẽ bình yên vô sự”, cậu Bùi cười nói.  

             Lần này mọi người đều hiểu.  

             Cậu Bùi dẫn người đến đây hóa ra là muốn cháy nhà hôi của!  

             Anh ta biết hôm nay nhà họ Diệp sẽ xảy ra chuyện nên cố tình dẫn người đến đây, ngoài mặt là giúp đỡ, thực tế là uy hiếp nhà họ Diệp!  

             Nếu bà cụ không đưa, e rằng những cao thủ anh ta dẫn tới sẽ đứng về phía đám người gây rắc rối cho nhà họ Diệp kia.  

             Nếu vậy, tình hình của nhà họ Diệp sẽ rất nghiêm trọng.  

             Người nhà họ Diệp lập tức nổi giận.  

             Khách khứa cũng không ngừng lắc đầu.  

             “Tôi đã nói mà, cáo thì làm sao tới chúc mừng gà được, chắc chắn là không có lòng tốt!”.  

             “Lần này nhà họ Diệp tiêu rồi!”.  

             Diệp Tuần Tinh đi thẳng tới, nói: “Cậu Bùi, chắc cậu cũng biết Diệp Bồ Đề của nhà chúng tôi đã tặng cho thần y Lâm ở Giang Thành. Nếu cậu muốn có Diệp Bồ Đề thì nên đi đến Giang Thành chứ không phải đến nhà họ Diệp!”.  

             “Tặng cho thần y Lâm? Ha, tôi không tin, hôm nay các người phải giao ra Diệp Bồ Đề, nếu không, tiệc thọ này đừng hòng tổ chức nữa, làm tang lễ đi!”, cậu Bùi cười nhạt nói.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement