Thần Võ Tôn nhìn chăm chăm Lâm Chính. Quả nhiên, trông anh vui mừng ra mặt. Ba kẻ kia không hề sỉ nhục bà ta, chẳng qua là Lâm Chính cố tình bịa ra để khích tướng bà ta mà thôi. Thần Võ Tôn hừ giọng: “Cậu cố tình dụ họ tới đây đúng không?”
“Đúng vậy, Thần Võ Tôn đại nhân không cần cảm ơn. Đây là điều tôi nên làm”, Lâm Chính mỉm cười.
“Cảm ơn? Tôi cứu cậu mà còn phải cảm ơn cậu sao?”, Thần Võ Tôn chau mày.
“Đương nhiên rồi. Thần Võ Tôn Đại Nhân nghĩ mà xem, tôi không phải là đối thủ của ba người đó, nếu không nhờ Thần Võ Tôn giết thì có lẽ tôi cũng xong đời rồi. Tôi mà chết thì ai chữa bệnh cho Đại Nhân, Thần Võ Đại Nhân cũng mất mạng. Vậy thì có thể thấy, tôi dụ chúng tới đây để bà giết chúng cũng là cứu chính bà mà. Tôi cứu bà chắc chắn bà phải cảm ơn tối chứ? Có điều chúng ta thân vậy rồi nên cũng chẳng cần khách khí làm gì”, Lâm Chính cười.
Thể loại đạo lý gì vậy trời? Thần Võ Tôn siết chặt nắm đấm. Bà ta tức lắm khi bị Lâm Chính dắt mũi. Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng đúng. Trước khi bệnh của bà ta có thẻ chữa khỏi thì bà ta phải bảo vệ Lâm Chính.
“Thần Võ Tôn Đại Nhân đang giận phải không? Lẽ nào vì giết chết ba người họ, sợ đắc tội với Tử Vực mà bà bất an?”, Lâm Chính thận trọng hỏi.
“Bất an cái rắm ấy? Tôi mà phải sợ Tử Vực? Chẳng qua tôi không thích có kẻ lợi dụng tôi mà thôi”, Thần Võ Tôn tức giận.
Thế nhưng Lâm Chính mặt dày, giả vờ không hiểu bà ta đang nói mình, anh hùa theo: “Tôi cũng không thích”.
Thần Võ Tôn nhìn anh chăm chăm rồi hừ giọng: “Nói cho tôi biết khi nào có thể điều trị cho tôi”.
“Vẫn phải đợi”.
“Sao, cậu vẫn muốn kéo dài thời gian à?”, Thần Võ Tôn tức giận.
“Không không không. Tôi không có ý đó. Thực tế là bệnh của bà giờ có thể bắt đầu điều trị rồi, chỉ là còn một việc vẫn chưa giải quyết xong, sự an toàn của tôi vẫn chưa được đảm bảo. Ý của tôi là phải giải quyết xong chuyện đó đã thì mới có thể toàn tâm toàn ý chữa bệnh cho bà được. Nếu không giờ mà chữa bệnh, lại có sát thủ tới thì tôi phải làm sao? Dù sao thì quá trình điều trị cũng không cho phép bất kỳ ai được làm phiền mà”, Lâm Chính vội vàng giải thích.
“Vậy chuyện đó giải quyết thế nào? Cậu hi vọng tôi giết người của Tử Vực hay gì?”, Thần Võ Tôn gầm lên.
“Không không, không cần phải phiền phức như vậy. Ở Giang Thành thôi, ở Giang Thành thôi”, Lâm Chính xua tay lia lịa.
“Vậy đưa tôi đi, mau đi mau về”, Thần Võ Tôn mất hết kiên nhẫn.
“Ok luôn”, Lâm Chính gật đầu, lập tức chạy ra ngoài.
Tại đường quốc lộ biên giới Giang Thành có vài chiếc xe màu đen đang đỗ ở đó. Phong Tiếu Thủy dựa vào cửa xe, hút thuốc với tâm trạng bất an.
“Bao lâu rồi?”, anh ta dập điếu thuốc, quay qua hỏi người bên cạnh.
“Đã hơn một tiếng rồi ạ”, người này trầm giọng.
“Hơn một tiếng rồi sao...có khi nào bọn họ xảy ra chuyện rồi không?”, Phong Tiếu Thủy hỏi tiếp.
Người bên cạnh nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra xa: “Cậu Phong, thuộc ha thấy chúng ta tạm thời nên rời khỏi đây. Quay về thôi. Một tiếng rồi mà chưa về thì chắc là xảy ra chuyện rồi. Nếu như đối phương mà tới đây thì chúng ta khó mà có thể đối phó được”
“Về sao? Chúng ta còn mặt mũi nào để về nữa. Hôm nay không nhìn thấy đầu của thần y Lâm thì tôi không về đâu hết", Phong Tiếu Thủy tức giận.
Thế nhưng người kia chỉ phất tay: “Đưa cậu chủ lên xe, về Tử Vực”.
“Vâng”, đám đông lập tức bao vây anh ta.
“Các người làm gì vậy? Dừng tay. Các người làm phản rồi”, Phong Tiếu Thủy tức giận, vội vàng giãy giụa nhưng vô ích.
Đám đông đẩy anh ta vào trong xe. Đúng lúc này có giọng nói từ xa vang lên: "Các người đi nổi không?”
Một luồng khí tức phóng tới chấn áp toàn bộ không gian, đến cả bề mặt xe cũng bị lõm xuống. Đám người Phong Tiếu Thủy chỉ cảm thấy như có núi đá đè lên người, họ suýt nữa phải quỳ phụp xuống đất...
“Ai?”, Phong Tiếu Thủy gầm lên.
Một bóng hình từ trên không trung nhảy xuống đáp ngay trước mặt bọn họ. Đó chính là Thần Võ Tôn.
Lâm Chính ngồi trong xe do Từ Thiên điều khiển. Họ dừng bên đường. Anh bước xuống xe, đi tới trước mặt Phong Tiếu Thủy.
Phong Tiếu Thủy tái mặt.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |