Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Thời khắc tồn vong, mọi người anh dũng xung phong quyết không lùi bước, liều mạng chiến đấu.  

             Các trại chủ dẫn đầu xông về phía trước.  

             Nhưng kẻ địch quá đông, dù bọn họ không chùn bước cũng khó mà mở được con đường nào.  

             “Các vị trại chủ, đừng uổng công nữa, các ông không thoát được đâu. Nếu hôm nay các ông không dẫn mọi người quy hàng Thánh Sơn thì chỉ có đường chết”, Trấn Trầm Hổ đứng ở nơi cao, đứng trên cao nhìn tình hình cổng trại, sau đó dùng khí kình hét lên.  

             “Câm miệng! Tên phản bội kia!”.  

             Trại chủ Nhị Trại căm giận quát lên: “Ông muốn làm chó săn cho Thánh Sơn, làm một con chó dưới trướng thiên kiêu hạng nhất sao?”.  

             “Chó săn?”, Trấn Trầm Hổ lạnh lùng nói: “Ông thì hiểu cái gì? Thứ nông cạn! Thiên Tính Gia chúng ta lấy cái gì đối kháng với Thánh Sơn? Tôi làm như vậy chỉ để bảo vệ huyết mạch cho Thiên Tính Gia!”.  

             “Bảo vệ huyết mạch là lý do để ông phản bội gia tộc?”.  

             “Đám ngu ngốc các ông không hiểu được đâu! Các ông hoàn toàn không hiểu biết gì về thiên kiêu hạng nhất, không biết độ mạnh và sự đáng sợ của Thánh Sơn! Tôi nói với các ông thế này, dù hôm nay các ông đột phá vòng vây thành công, chạy thoát được thì cũng không thoát được năm ngón tay của thiên kiêu hạng nhất. Các ông vẫn sẽ bị truy sát, dù các ông có trốn đến chân trời góc biển cũng không thể thoát khỏi bàn tay của thiên kiêu hạng nhất, có hiểu không?”, Trấn Trầm Hổ quát lớn: “Nếu tôi không dẫn mọi người đầu hàng thì chỉ có một kết cục chờ đợi Thiên Tính Gia chúng ta, đó là bị Thánh Sơn đuổi tận giết tuyệt! Rõ chưa? Đám ngu ngốc!”.  

             “Ông…”.  

             “Hừ! Kẻ hèn nhát sống tạm bợ! Ông cũng xứng làm trại chủ Đại Trại của Thiên Tính Gia?”.  

             “Chúng tôi thà chết đứng chứ không muốn sống tạm bợ!”.  

             “Vô liêm sỉ!”.  

             Mọi người chửi mắng.  

             Trấn Trầm Hổ lộ ra sự nham hiểm ác độc: “Được! Được! Các ông không nghe lời khuyên, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi vốn muốn để các vị đại nhân của Thánh Sơn bắt sống các ông, nhưng các ông cố chấp như vậy thì đừng trách tôi!”.  

             Ông ta phất tay, liên tục gào lên: “Giết! Giết! Giết! Giết hết tất cả! Không chừa một ai! Hôm nay tôi sẽ khiến các ông phải hối hận!”.  

             “Giết!”.  

             Mọi người hét lên.  

             Cao thủ Thánh Sơn đều vào cuộc.  

             Phía trại chủ Nhị Trại gặp đợt tấn công mãnh liệt, dần dần bị đánh lùi.  

             “Trại chủ Nhị Trại! Trại chủ Tam Trại! Cổn Thiên Lôi dẫn theo cao thủ của Thánh Sơn trèo lên vách núi, tràn vào từ phía sau chúng ta!”, có người cất cao giọng báo cáo.  

             “Lùi về bảo vệ tháp!”.  

             Trại chủ Nhị Trại hét lên.  

             Những người còn lại của Thiên Tính Gia chạy về phía lầu các ở chính giữa.  

             Cửa lớn lầu các được chế tạo bằng đồng, lầu các được xây bằng đá vô cùng kiên cố.  

             Mọi người vào trong là có thể phòng thủ.  

             Nhưng lùi về đây phòng thủ chẳng khác nào tự chặn đường lui đợi chết.  

             Dù sao trong lầu các cũng không có đường thoát nào khác.  

             Mọi người đóng cửa đồng lại một cách gian nan, sau đó một nhóm chiến sĩ đứng canh cửa đồng, không để người bên ngoài chạy vào.  

             Trại chủ Nhị Trại và những người khác chạy lên lầu hai, ngồi xuống nghỉ ngơi.  

             Trên người bọn họ đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, vô cùng thê thảm.  

             “Khốn nạn!”.  

             Trại chủ Tam Trại đấm vào mặt bàn, tức giận quát mắng: “Tên Trấn Trầm Hổ này đúng là nỗi nhục của Thiên Tính Gia!”.  

             “Ông có chửi mắng thế nào ông ta cũng không chết được, việc cần làm bây giờ là nghĩ cách rời khỏi đây”, trại chủ Ngũ Trại khẽ nói.  

             “E là chúng ta không đi được nữa”.  

             Trại chủ Tứ Trại đứng ở bên cửa sổ, liếc nhìn cảnh tượng bên dưới, nói: “Cả lầu các đều bị người của Trấn Trầm Hổ và cao thủ của Thánh Sơn bao vây kín kẽ, muốn rời khỏi đây khó như lên trời, chúng ta… đã không còn đường nào để đi”.  

             Mọi người biến sắc.  

             “Trời diệt Thiên Tính Gia ta rồi…”.  

             “Lần này thật sự là không còn đường sống nữa rồi”.  

             Mọi người bật khóc.  

             “Trại chủ Nhị Trại, hay là… đầu hàng đi”.  

             Lúc này, trại chủ Thất Trại chưa từng lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên, không nhịn được nói.  

             “Đầu hàng?”.  

             Mọi người nhìn về phía ông ta, tỏ ra kinh ngạc.  

             Trại chủ Nhị Trại cũng nhìn chằm chằm trại chủ Thất Trại, ánh mắt lạnh lùng: “Ông cũng muốn làm chó săn cho Thánh Sơn?”.  

             “Trại chủ Nhị Trại, đương nhiên tôi không muốn, nhưng… bây giờ ngoại trừ đầu hàng, chúng ta còn con đường nào khác để đi sao? Chẳng lẽ ông muốn nhìn mọi người trong tộc chết ở đây?”, trại chủ Thất Trại cắn răng nói.  

             Trại chủ Nhị Trại vốn muốn nổi giận, nhưng lúc này ông ta cảm nhận được rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình.  

             Ông ta quay đầu lại, nhìn quanh một vòng, cực kỳ ngạc nhiên.  

             Ông ta nhìn thấy vẻ hoảng sợ và khát vọng trên mặt bọn họ  

             Đó là nỗi sợ kẻ địch ở bên ngoài lầu các.  

             Đó là khát vọng với việc sống sót trở về.  

             Không ai muốn chết.  

             Không ai muốn hi sinh vô ích.  

             Người có ý đầu hàng không phải chỉ có mình trại chủ Thất Trại.  

             Trại chủ Nhị Trại mấp máy môi, cuối cùng thở dài nói: “Ai muốn đầu hàng thì lên đỉnh lầu chờ đi”.  

             “Trại chủ Nhị Trại, ông…”.  

             “Các ông đầu hàng là chuyện các ông, tôi không trách các ông, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không đầu hàng. Tôi sẵn sàng dẫn dắt những người không đầu hàng chiến đấu một trận, dù có chết cũng không hối tiếc!”, trại chủ Nhị Trại nói.  

             “Trại chủ Nhị Trại!”.  

             Mọi người quỳ xuống gào khóc.  

             Trại chủ Thất Trại cũng hổ thẹn quỳ xuống, nước mắt không ngừng rơi.  

             “Trại chủ Nhị Trại, tôi sẵn sàng cùng ông chiến đấu, tôi không đầu hàng nữa!”.  

             “Trại chủ Nhị Trại! Tôi cũng muốn cùng ông chiến đấu một lần nữa!”.  

             “Thà chết đứng chứ không quỳ xuống hàng!”.  

             “Trại chủ Nhị Trại! Chiến! Chiến tiếp!”.  

             Mọi người gào khóc, buồn giận đan xen.  

             Trại chủ Nhị Trại hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy quyết tuyệt.  

             “Được! Mọi người đã muốn chiến đấu cùng tôi, vậy thì chết cũng không hối!”.  

             Nói xong, ông ta lại cầm chiến đao lên, quát khẽ: “Tất cả mọi người lập tức chuẩn bị, xông ra cùng tôi!”.  

             “Giết!”.  

             Mọi người cùng đứng dậy.  

             Đúng lúc đó, điện thoại đột nhiên rung lên.  

             Trại chủ Nhị Trại sửng sốt, lập tức lấy điện thoại dính đầy máu trong túi ra.  

             “Điện thoại của ai vậy?”, trại chủ Tam Trại buột miệng hỏi.  

             “Số này… hình như là Nan Ly…”, trại chủ Nhị Trại ngạc nhiên.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement