“Lạc Tinh Thảo”.
“Cát Nam Cầm”.
“Thất Tinh Vô Ngân Thạch”.
“Ngà Sinh Hoa”.
Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Họ thốt lên với vẻ bàng hoàng. Ái Nhiễm cũng giật mình.
Những loại thảo dược này là sau khi Lâm Chính vào trong vực Diệt Vong đã hái trên đường. Đây đều là những thứ thảo dược mà người của vực Diệt Vong không bận tâm, chúng chẳng khác gì hoa dại bên đường trong mắt họ.
Lâm Chính định làm gì vậy?
“Thần y Lâm, anh...anh không định dùng những thứ này để chữa trị cho Tề Thủy Tâm đấy chứ?”,
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Tầm bậy. Đúng là tầm bậy”.
“Những thứ này là gì vậy? Anh...lại đi dùng những thứ này để chữa bệnh cho tiểu thư nhà chúng tôi sao? Anh đang đùa chúng tôi chắc?”
“Thuốc chúng tôi cho tiểu thư dùng có loại nào mà không có giá trên trời đâu. Vậy mà còn không có tác dụng gì. Thế mà anh lại định dùng như thứ cỏ dại này để chữa trị cho cô ấy?”
“Đúng là đồ giảo hoạt”.
“Ông hai, đây khác gì lấy mạng của tiểu thư ra đùa cợt. Mau cho người cản anh ta lại đi”.
“Đúng vậy ông hai. Mau cản anh ta lại. Thời gian của tiểu thư không còn nhiều nữa. Giờ chúng ta cứu chữa vẫn còn kịp”.
“Mau kêu hắn biến đi”.
Người của núi Tề Phượng cuống cả lên. Ai cũng tỏ ra vô cùng tức giận. Họ la lối, chửi rủa Lâm Chính, họ còn lên tiếng bảo ông hai ngăn anh lại.
Sắc mặt của ông hai trông vô cùng khó coi. Ông ta không ngờ Lâm Chính lại lấy những thứ đó ra để chữa trị cho Tề Thủy Tâm. Ông ta đột nhiên cảm thấy bản thân như bị lừa gạt.
“Câm miệng lại”, lúc này Lâm Chính hét lớn. Cả hiện trường lập tức lắng xuống.
“Tên nhãi cậu vừa nói cái gì?”, người của núi Tề Phượng không nhịn được nữa bèn quát lên.
“Tôi bảo các người câm miệng. Có vấn đề gì sao? Nếu các người còn muốn cứu tiểu thư của các người thì im lặng cho tôi”, Lâm Chính ngẩng đầu, đanh mắt nhìn đám đông. Đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết không chút sợ hãi.
“Cứu người? Đừng có làm trò nữa, lấy một đống cỏ dại ra thì cứu người kiểu gì? Tôi nói cho anh biết, tiểu thư nhà chúng tôi hằng ngày ăn đồ ăn còn có dược lực hơn cả cái loại này nữa đấy”, lại có người lên tiếng.
“Chúng giống nhau sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Người này giật mình, chau mày: “Ý của anh là gì?”
“Tôi nói cho các người biết, trong mắt tôi tất cả các loại dược liệu đều có giá trị cả, không phân cao thấp, chỉ cần sử dụng đúc cách thì dù có là loại thuốc đắt gắp 2 cũng chưa chắc đã bằng. Bọn chúng bị các người gọi là cỏ dại là vì chúng mọc khắp nơi, nên các người cảm thấy chúng bình dân. Thế nhưng dược tính của chúng thì không phải loại nào cũng có đâu. Tôi rất tò mò có phải trong mắt các người những thứ như Côn Bằng Thần Hoa hoặc là Huyễn Bách Thảo mới là hiếm có và có giá trị hay không? Nếu đúng là như vậy thì tôi cho rằng y thuật của các người cũng chẳng giỏi là bao”, Lâm Chính hừ giọng.
Tất cả tức lắm. Họ có thể cảm nhận được sự khinh thường của anh. Một kẻ ngoại vực mà dám coi khinh người của vực Diệt Vong sao?
“Khốn nạn”.
“Kẻ này đang sỉ nhục chúng ta”.
“Tên nhóc này, ông phải đánh phế mày”, người của núi Tề Phượng sao có thể chấp nhận được. Họ tỏ ra tức giận, định lao lên giáo huấn Lâm Chính.
“Dừng tay”
“Tất cả lùi lại cho tôi”, Ái Nhiễm và ông hai Tề quát lớn.
“Ông hai”.
Đám đông giật mình, nhìn ông hai bằng sắc mặt vô cùng khó coi. Ông ta lên tiếng: “Nghe đây, tất cả lùi lại 10 mét, không được tới gần, càng không được lên tiếng. Không được gây ảnh hưởng tới việc điều trị. Ai mà gây rối thì cút khỏi Tề Phượng cho tôi”.
Giọng nói nghe vô cùng nặng nề. Đám đông đương nhiên không dám phản kháng.
Rõ ràng là họ không hiểu. Vì dù sao hành động của Lâm Chính cũng quá hoang đường. Nhưng tất cả đã lùi lại.
Ông hai Tề quay qua nhìn Lâm Chính: “Cậu nhóc, cậu nghe đây, nếu cậu không cứu được cháu tôi thì với hành động sỉ nhục chúng tôi khi nãy tôi cũng sẽ không tha cho cậu. Vậy nên hãy thể hiện năng lực của cậu đi. Nếu không lần này cậu đừng hòng rời khỏi núi Tề Phượng”.
“Chú hai”, Ái Nhiễm kêu lên.
Thế nhưng ông ta mặc kệ, chỉ đanh mắt nhìn chăm chăm Lâm Chính. Rõ ràng đây là thông điệp cuối cùng của ông ta.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |