Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Á! Ui chao…”.  

             Người đàn ông đau đớn ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.  

             Người phụ nữ liên tục kêu lên oai oái.  

             Bảo vệ trong trường vội vàng chạy đến, lập tức sơ tán sinh viên, khống chế hiện trường.  

             “Xảy ra chuyện gì vậy? Ai cho phép các em đánh nhau ở đây?”.  

             Thầy giáo phụ trách an ninh trong trường nổi giận quát lên.  

             “Thầy Hồ! Thầy nghe em giải thích”.  

             Tô Nhu vội vàng tiến lên, nói.  

             “Em là… em Tô?”.  

             Thầy Hồ sửng sốt, cực kỳ kinh ngạc: “Em đến tham dự lễ kỉ nệm thành lập trường sao?”.  

             “Vâng”.  

             “Vậy chuyện này là sao? Lễ kỉ niệm đang yên lành, sao các em lại đánh nhau? Em báo đáp trường như thế đấy sao?”, thầy Hồ hỏi.  

             “Thầy, chúng em chỉ là tự vệ, không có gây sự, chuyện là thế này!”.  

             Tô Nhu vội vàng giải thích chuyện đã xảy ra.  

             Thầy Hồ nghe vậy thì nhíu mày.  

             Ông ta biết Tô Nhu, cũng biết cô là một sinh viên tốt, vô duyên vô cớ sao lại gây sự?  

             Ông ta cũng biết gã béo ngã dưới đất, ngày xưa gã béo này đi học không ít lần gây sự, do đó thầy Hồ cũng có ấn tượng sâu sắc.  

             “Chuyện đã vậy thì em và chồng em mau đi đi, cũng đừng tham dự lễ kỉ niệm trường nữa! Quay về sớm đi”.  

             Thầy Hồ nói.  

             “Vì sao?”.  

             Tô Nhu sửng sốt.  

             “Ông kia, ông mà dám thả bọn họ đi, tôi sẽ không tha cho ông! Tôi nhất định sẽ nói cậu tôi đuổi việc ông! Sau này ông đừng nghĩ tới chuyện làm ở trường nữa!”.  

             Gã béo ở dưới đất dường như đã nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, lên tiếng mắng chửi.  

             Tô Nhu biến sắc, nhìn sang tên béo, vội hỏi: “Thầy Hồ, rốt cuộc chuyện là sao? Người này… là ai?”.  

             Thầy Hồ chần chừ, không khỏi thở dài: “Cậu ta là Ngụy Địch Luân, cậu của cậu ta là Trịnh Minh Vỹ, thuộc ban giám hiệu nhà trường…”.  

             “Cái gì?”.  

             Tô Nhu kinh ngạc.  

             “Tiểu Nhu, mau đi đi! Bây giờ em xem như đã đắc tội với thầy Trịnh, ở lại đây chỉ thêm loạn cho thầy, em và chồng em về đi, thầy sẽ xử lý chuyện còn lại”.  

             Thầy Hồ nói.  

             “Nhưng em đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ trả thù thầy, em không thể đi được, em làm thì em chịu! Em ở lại đây gánh chịu hậu quả!”.  

             Tô Nhu nghiến răng, kiên định nói.  

             Lâm Chính sờ cằm, nhíu mày.  

             Không biết vì sao anh có cảm giác như đã nghe thấy cái tên Trịnh Minh Vỹ ở đâu đó…  

             “Lâm Chính, hay là anh về trước đi!”.  

             Tô Nhu quay lại nói với Lâm Chính.  

             “Em ngốc à, anh là chồng em, chẳng lẽ lại bỏ rơi em mà đi?”.  

             Lâm Chính nhoẻn miệng cười, sau đó nói với thầy Hồ: “Chuyện này nên xử lý thế nào thì thầy cứ xử lý như thế, không cần vì việc riêng, như vậy không tốt cho thầy lẫn chúng tôi”.  

             Thầy Hồ nghe vậy không khỏi vui mừng: “Tiểu Nhu, em tìm được một người chồng tốt đấy! Không tệ, không tệ! Nhưng có đôi lúc vẫn phải biết cách ứng biến một chút”.  

             “Thầy Hồ, tôi cảm thấy chuyện này không cần phải ứng biến, bọn họ gây sự trước, tôi tin thầy Trịnh cũng là người công chính, ai đúng ai sai ông ấy sẽ tự có phán đoán!”.  

             Lâm Chính nói.  

             “Được thôi, vậy thì báo cậu tôi đến xem xem, chuyện này rốt cuộc ai đúng ai sai”.  

             Ngụy Địch Luân nằm dưới đất nhếch miệng cười, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Trịnh Minh Vỹ.  

             Biết cháu mình bị đánh, Trịnh Minh Vỹ cấp tốc dẫn người đến nhà ăn số 1.  

             Vừa vào nhà ăn đã thấy Ngụy Địch Luân nằm dưới đất kêu khóc thảm tiết, dáng vẻ thê thảm.  

             “Địch Luân!”.  

             Trịnh Minh Vỹ sốt ruột hét lên, vội vàng chạy tới.  

             “Cậu, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Cậu mà không đến, cháu bị người ta đánh chết mất!”.  

             Ngụy Địch Luân nước mắt nước mũi giàn giụa hét lên.  

             “Ai to gan như vậy, dám đánh cháu của tôi? Thầy Hồ, thầy cũng ở đây à? Thầy ở đây làm gì, cứ trơ mắt nhìn Địch Luân bị đánh vậy sao? Mặc dù Địch Luân đã tốt nghiệp, nhưng nó cũng từng học ở trường này, thầy không biết bảo vệ nó sao?”.  

             Trịnh Minh Vỹ tức giận quát.  

             “Chuyện này… Thầy Trịnh, thầy hãy nghe tôi kể chuyện xảy ra!”.  

             Thầy Hồ cực kỳ bất lực.  

             “Còn có gì để nói nữa? Hai người kia chạy vào trường hành hung, đánh tôi chưa nói, còn đánh cả bạn gái tôi! Ông là thầy giáo phụ trách an ninh trong trường, không xử phạt bọn họ lại còn giúp đỡ bọn họ! Ông là đồng phạm của bọn họ! Ông còn muốn giảo biện sao?”.  

             Ngụy Địch Luân chỉ vào thầy Hồ, căm phẫn hét lên.  

             “Thầy còn giúp cả hung thủ?”.  

             Trịnh Minh Vỹ sầm mặt, đứng dậy lạnh lùng nói.  

             “Thầy Trịnh, thầy nghe tôi giải thích…”.  

             Thầy Hồ vội nói.  

             “Không cần giải thích nữa, thầy cứ nói tôi nghe hung thủ ở đâu?”.  

             Trịnh Minh Vỹ lạnh lùng nói.  

             “Cậu, chính là đôi nam nữ kia!”.  

             Ngụy Địch Luân chỉ vào Lâm Chính và Tô Nhu, tức giận chửi mắng.  

             Trịnh Minh Vỹ giận không có chỗ phát tiết, nhìn lướt sang hai người họ.  

             Nhưng khi nhìn thấy Tô Nhu và Lâm Chính, Trịnh Minh Vỹ giật mình, mắt mở to.  

             “Thầy Trịnh, chuyện không phải như vậy…”.  

             Tô Nhu vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra.  

             Trịnh Minh Vỹ đứng sững tại chỗ, nhìn Tô Nhu bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó lại ngơ ngác chuyển ánh mắt sang phía bên kia.  

             Khi nhìn thấy Lâm Chính đứng bên cạnh, hai chân ông ta nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất.  

             Nhìn thấy dáng vẻ của Trịnh Minh Vỹ, tất cả mọi người đều sửng sốt.  

             “Thầy Trịnh, thầy không sao chứ?”.  

             Thầy Hồ nhíu mày.  

             “Chuyện đó… Này em… em tên Tô Nhu phải không?”.  

             Trịnh Minh Vỹ không để ý tới thầy Hồ, mà là cẩn thận hỏi.  

             “Vâng ạ, thầy Trịnh biết em sao?”.  

             Tô Nhu cực kỳ kinh ngạc.  

             Chuyện thầy giáo quen biết cô cũng không có gì bất ngờ, nhưng sao thầy Trịnh lại biết cô?  

             Trịnh Minh Vỹ không giải thích, mà thận trọng nhìn sang Lâm Chính.  

             “Em Tô, người này là…”.  

             “Thầy Trịnh, đây là chồng em, Lâm Chính!”.  

             Tô Nhu nói.  

             “Vậy là… cậu ta họ Lâm?”.  

             “Vâng, có gì không ạ?”.  

             Tô Nhu nghi hoặc hỏi.  

             Giây sau, Trịnh Minh Vỹ quay người tát cho cháu mình một bạt tai.  

             Bốp!  

             Tiếng tát vang vọng khắp nhà ăn.  

             Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement