Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Chương 389: Một đòn

Mãn Thương Hải dẫn người ở quán trà tới, bước nhanh qua cửa. 

Thiếu nữ kia cũng đi theo. 

Lâm Chính hơi nhíu mày, liếc nhìn Mãn Thương Hải, khóe mắt không khỏi liếc tới thiếu nữ ở bên cạnh. 

Thiếu nữ cũng tò mò nhìn Lâm Chính, vẻ hứng thú trong mắt được thay thế bởi cảm giác nghi hoặc . 

“Cậu bạn, cậu là ai?”. 

Mãn Thương Hải nhìn Lâm Chính với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hỏi. 

“Người tính sổ, ông là quán chủ của võ quán Mãn Thị đúng không?”, Lâm Chính bình thản liếc nhìn ông ta. 

“Không sai”, Mãn Thương Hải hạ thấp giọng, lạnh lùng nói: “Cậu bạn, nếu cậu đến võ quán Mãn Thị chúng tôi khiêu chiến, mọi người so đấu trong hòa bình, thấy đủ thì dừng là được, vì sao cậu lại làm bị thương người khác? Hơn nữa còn định đánh em trai tôi tàn phế? Cậu không thấy hành vi của cậu quá ác độc sao?”. 

“Ác độc? Lúc võ quán Mãn Thị các ông phái sát thủ tới giết tôi sao không thấy nói ác độc? Bây giờ tôi đánh tới cửa, ông lại chỉ trích tôi. Mãn Thương Hải, võ quán Mãn Thị của các ông là thế đấy sao?”, Lâm Chính lắc đầu. 

Nghe thấy lời này, Mãn Thương Hải rõ ràng đã thay đổi sắc mặt. 

“Thương Thạch, có chuyện đó không?”, ông ta nhìn chằm chằm Mãn Thương Thạch, hỏi. 

Chuyện này Mãn Thương Thạch chưa nói với Mãn Thương Hải. 

“Anh cả, em… em chỉ sai người đi dạy dỗ cậu ta mà thôi…”, Mãn Thương Thạch nói thật nhỏ. 

“Vậy là có chuyện này rồi?”, thiếu nữ ở bên cạnh che miệng cười nói. 

Câu này quả là không cho người nhà họ Mãn đường lui. 

Mãn Thương Hải liếc nhìn thiếu nữ đó, không quan tâm mà nhìn sang Lâm Chính: “Cậu bạn, trong chuyện này có thể có hiểu lầm gì đó, tôi nghĩ chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện, giải quyết chuyện này trong hòa bình”. 

Thật ra tính tình của Mãn Thương Hải không hề tốt như vậy. 

 Nhưng khi nhìn thấy đệ tử nhà họ Mãn nằm đầy dưới đất, nhìn Mãn Thương Thạch bị người đó xách lên như xách gà con, thật ra trong lòng ông ta cũng không tự tin. 

Người trẻ tuổi này rõ ràng không phải dạng hiền lành, nếu không, đã không một mình đánh tới võ quán Mãn Thị thế này. 

Nếu thật sự đánh nhau, mình cũng sẽ thua, danh dự của nhà họ Mãn sẽ mất sạch. 

Thế nên, nếu không đến mức bất đắc dĩ, Mãn Thương Hải sẽ không muốn ra tay. 

“Chậc, Mãn Thương Hải, người khác đã ức hiếp tới đầu ông rồi, ông còn co đầu rụt cổ thế sao? Chuyện này mà truyền ra ngoài, chẳng phải võ quán Mãn Thị các ông sẽ bị người ta chê cười hay sao?”, thiếu nữ đó lại nói. 

Giọng điệu vô cùng sắc bén. 

Vẻ mặt Mãn Thương Hải vô cùng khó coi, liếc nhìn thiếu nữ, nói: “Cô Lâm, tôi chỉ muốn giải quyết chuyện này yên bình, đưa những đệ tử bị thương đi chữa trị sớm”. 

“Cô Lâm?”. 

Lâm Chính nhìn lại. 

“Cậu bạn, cậu nói đi, chuyện này nên giải quyết thế nào?”, Mãn Thương Hải lớn tiếng hỏi. 

“Bảo Mãn Thương Thạch và con trai ông Mãn Phúc Tây qua đây, dập đầu ba cái trước mặt tôi, sau đó tự phế võ công, chuyện này coi như qua”, Lâm Chính nói. 

Anh vừa nói vậy, người nhà họ Mãn đều biến sắc. 

“Thế sao được?”. 

“Người nhà họ Mãn chúng tôi không cần thể diện nữa sao?”. 

“Huống hồ, Mãn Phúc Tây là hạt giống của võ quán Mãn Thị chúng tôi sắp tới sẽ tham gia đại hội, nếu tự phế võ công, võ quán Mãn Thị chúng tôi còn có vốn liếng gì?”. 

“Yêu cầu này thật là quá đáng!”. 

Nhiều ông lão của nhà họ Mãn tức giận không thể kìm chế. 

Vẻ mặt của Mãn Thương Hải cũng trở nên mất tự nhiên. 

“Cậu bạn, yêu cầu của cậu có phải hơi quá rồi không? Tôi yêu cầu hai bên đàm phán, chứ không phải thỏa hiệp đơn phương”, Mãn Thương Hải nói. 

Ông ta không thể nào chấp nhận yêu cầu thế này. 

“Nhưng tôi không muốn đàm phán với các người”, Lâm Chính lắc đầu. 

“Cứ phải cá chết lưới rách thì cậu mới vui hay sao? Hay là cậu cảm thấy võ quán Mãn Thị chúng tôi không có đủ vốn liếng đối kháng với cậu?”, Mãn Thương Hải bực tức. 

“Phải”. 

Lâm Chính thản nhiên đáp. 

Bọn họ nghe được lời này thì giận điên lên. 

“Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!”. 

“Quán chủ, hình như người ta tưởng lầm sự khoan dung độ lượng của ông thành sự hèn nhát rồi. Nếu ông cứ tiếp tục nhẫn nhịn, võ quán Mãn Thị sẽ mất hết danh dự!”. 

Mấy ông lão phẫn nộ nói. 

“Quán chủ, nếu ông không muốn ra tay thì để tôi lên đi!”. 

Tiếng quát khẽ vang lên, sau đó một ông lão mặc áo thời Đường, để râu dài xông tới phía trước. 

“Bác Ổn! Quay về!”, Mãn Thương Hải biến sắc, lập tức quát lên. 

Nhưng không còn kịp nữa. 

Ông lão đã tụ khí đan điền, hai tay dang rộng. Đừng thấy ông ta lớn tuổi mà lầm, cánh tay bên dưới ống tay áo đó cuồn cuộn cơ bắp, một quyền hóa trảo, như báo săn tấn công bất ngờ, đánh về phía Lâm Chính một cách hung ác tàn nhẫn. 

“Báo Liệt Trảo?”. 

Có người kinh ngạc kêu lên. 

Chiêu này vô cùng nổi tiếng ở võ quán Mãn Thị. Nghe nói võ quán Mãn Thị từng có đệ tử sử dụng chiêu này đánh một quán quân tán thủ gãy xương, vô cùng hung hãn. 

Nhưng trong mắt Lâm Chính, tốc độ của Báo Liệt Trảo này quá chậm. 

Anh lạnh lùng tóm lấy Mãn Thương Thạch, vung tay ném về phía ông lão. 

Vù! 

Cơ thể cao to của Mãn Thương Thạch đập vào người ông lão. 

“Hả?”. 

Hơi thở ông lão run rẩy, vội vàng thu chiêu tránh đi. 

Rầm! 

Mãn Thương Thạch đập mình xuống đất, người lảo đảo, bể đầu chảy máu. 

Ông lão kinh hoảng trốn đi, nhưng đợi đến khi ông ta quay đầu lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta. 

“Không hay!”. 

“Bác Ổn cẩn thận!”. 

Người xung quanh hét lên. 

Nhưng lần này ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng! 

Lâm Chính không vì ông ta là người già mà nương tay, đánh thẳng một quyền tới vai bác Ổn. 

Bác Ổn bắt chéo hai tay ngăn đỡ. 

Nhưng chờ đợi ông ta là sức mạnh nặng nghìn cân! 

Rầm! 

Sức mạnh dồi dào giống như gió bão đánh tới, như muốn xé toạc cơ thể của bác Ổn. 

Rắc! 

Âm thanh to rõ vang lên. 

Xương hai cánh tay của bác Ổn bị đánh gãy. 

Sức mạnh còn lại lan truyền khắp cơ thể ông ta, cả người ông ta không đứng vững, bị đánh bay ra ngoài. Cứ như quả bóng bàn bị đánh bật đi, đập mạnh xuống nền đất, đàn hồi vài lần, lộn nhào mấy vòng, cho đến khi đâm vào vách tường trong sân mới dừng lại. 

Đợi khi dừng hẳn, ông ta đã không còn động tĩnh. 

Người ở đây đều lặng thinh. 

Bác Ổn! 

Đây là người đã theo hai bố con Mãn Thương Hải cùng nhau học võ, đúng hơn Mãn Thương Hải phải gọi ông ta là sư thúc. 

Mặc dù thiên phú của bác Ổn không cao, nhưng học võ bao nhiêu năm nay, thực lực ông ta cũng thuộc hàng nhân tài ở võ quán Mãn Thị, cũng là trụ cột vững chắc của võ quán Mãn Thị, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ! 

Nhưng bây giờ… bác Ổn lại bị người kia đánh bay chỉ bằng một chiêu! 

Một chiêu! 

Đã giải quyết được bác Ổn danh tiếng lẫy lừng này! 

Đây… là chuyện mà con người có thể làm được sao? 

Mãn Thương Hải trợn tròn mắt, sững sờ nhìn cảnh tượng ấy. 

Thiếu nữ cũng vô cùng kinh ngạc, không thể tin nổi cảnh tượng mà mình nhìn thấy… 

Ông lão đứng bên cạnh cô ta khẽ nhíu mày, quái lạ nhìn Lâm Chính, cuối cùng dừng trên những cây châm bạc ở tứ chi của anh, như đang suy nghĩ điều gì. 

“Được rồi, các người còn ai muốn ra tay không? Tôi đề nghị các người đừng lãng phí thời gian, cùng nhau lên đi. Nếu các người không lên thì để tôi chủ động một chút là được!”. 

Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó bước chân ra, đi về phía Mãn Thương Hải…
 

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement