Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Chương 390: Anh ta không biết võ?

Thực lực của Lâm Chính khiến người của võ quán Mãn Thị vô cùng sợ hãi, cũng phẫn nộ vô hạn. 

Chưa bao giờ có ai dám khiêu chiến võ quán Mãn Thị như vậy! 

Nhưng chuyện đã đến nước này, bọn họ hoàn toàn không có đường lui. 

“Được, nếu cậu đã ép người như vậy thì không trách chúng tôi được!”, Mãn Thương Hải lạnh lùng quát lên: “Mọi người xông lên cùng tôi đi, bắt thằng nhóc ngông cuồng này lại trước, sau đó từ từ xử lý!”. 

“Ồ? Anh ta đến để khiêu chiến, các người lên từng người là đã có hiềm nghi đánh luân phiên rồi, bây giờ các người còn định đánh hội đồng sao? Vậy thì thật không xứng tầm!”, thiếu nữ nhíu mày, nói. 

“Khiêu chiến? Có ai khiêu chiến mà đánh người của tôi thành thế này? Người khiêu chiến lại đánh người của tôi tới chết thế sao? Hừ, đối phó với người như vậy, tôi không cần nói đạo nghĩa gì cả! Dù sao bây giờ cũng đang đóng cửa, tôi cũng không sợ miệng lưỡi người khác. Đợi tôi giải quyết thằng nhóc này xong, còn có người nói võ quán Mãn Thị chúng tôi không bằng thằng nhóc này sao?”. 

Mãn Thương Hải rõ ràng bị hành động ngông cuồng của Lâm Chính làm tức giận, không còn vẻ bình tĩnh ung dung như trước nữa, lần này ông ta định không từ thủ đoạn. 

Cũng phải. 

Anh đã giẫm lên đầu ông ta, sao ông ta có thể làm quân tử được nữa? 

Mãn Thương Hải dứt lời, tất cả cao thủ của nhà họ Mãn ở xung quanh đều xông tới tấn công. 

Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng. 

“Chết đi cho tao!”. 

“Thằng khốn, đưa tay chịu trói đi!”. 

Tiếng hô hào vang dội, chín nắm đấm như búa tạ từ xung quanh ập đến. 

Số nắm đấm này không biết đáng sợ đến mức nào, giống như một tấm lưới hoàn toàn che phủ Lâm Chính, Lâm Chính không còn đường lui nào. 

Nhưng anh không quan tâm đến những nắm đấm đó, mà nhắm thẳng vào một người trong số họ đánh tới. 

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm… 

Tiếng động dày đặc mà nặng nề vang lên. 

Những nắm đấm đó không ngoài dự liệu đều đánh lên người Lâm Chính. 

Sức mạnh dày nặng khiến cơ thể Lâm Chính run lên. 

Nhưng cũng chỉ run lên một lúc đó thôi. 

Giây sau, nắm đấm của Lâm Chính lại đánh vào đầu một trong những cao thủ nhà họ Mãn. 

Trán người đó lõm xuống, bay ra xa, đập mạnh người lên mặt đất, lăn mấy vòng rồi không còn động tĩnh gì nữa. 

“Hả?”. 

Người của nhà họ Mãn ở xung quanh bị cách đánh hung hãn ấy làm kinh ngạc. 

“Thằng nhóc đó trông có vẻ không cao to, nhưng sao cơ thể lại rắn chắc như vậy?”. 

“Mặc kệ, mọi người tiếp tục đi, tôi không tin chúng ta nhiều nắm đấm như vậy cộng lại mà không đánh nát thằng nhóc đó ra được!”. 

Tiếng gào thét phẫn nộ lại vang lên, bọn họ mang đầy lửa giận tấn công lần nữa. 

Quyền, trảo, đao tay tấn công về phía Lâm Chính tới tấp như gió bão. 

Lâm Chính cũng không quan tâm, lại vung tay ầm ầm đánh tới. 

Rầm! 

Rầm! 

Rầm! 

Rầm! 

… 

Quyền cước chồng chất cùng nhau ập tới, Lâm Chính vẫn như vậy. 

Hai bên hoàn toàn không có phòng ngự gì, cứ vậy cứng đối cứng, từng quyền chấm dứt, từng quyền phát ra tiếng. 

Chẳng lâu sau, võ quán Mãn Thị đã ngã xuống hết một nửa số người. 

Trên người Lâm Chính cũng bầm tím, bị thương khắp mình. 

Nhìn cảnh tượng này, người ở đây đều hít ngược một hơi, da đầu tê rần. 

Đổi lại là người luyện võ bình thường thì đã bị đánh chết từ lâu. 

Nhưng Lâm Chính không những không chết, ngược lại chỉ bị một chút vết thương ngoài da, thật là đáng sợ! 

Phải biết rằng cao thủ nhà họ Mãn đều đã hi sinh gần hết, đa số người bị một quyền một cước của Lâm Chính đánh ngất, vậy mà vẫn không thể hạn chế sức chiến đấu của Lâm Chính, chẳng lẽ nhà họ Mãn định dốc hết vốn liếng thật sao? 

Mãn Thương Hải nghiến răng, cũng không dài dòng, nhân lúc Lâm Chính bị thương khắp người mà bổ nhào đến gần, sau đó vung quyền ra, tấn công ba đường bên dưới của anh. 

Lâm Chính vội vàng chống đỡ. 

Đúng lúc này, mấy người của nhà họ Mãn lại lao đến, quyền cước đan xen. 

Lâm Chính chống đỡ hơi luống cuống, trên người lại hứng chịu không ít quyền cước, dần dần lùi lại. 

“Hình như anh ta không biết võ?”, thiếu nữ theo dõi Lâm Chính một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn ra manh mối. 

“Phải, không hề biết một chút nào”, ông lão bên cạnh thản nhiên nói: “Sở dĩ cậu ta có thể chống đỡ đến lúc này hoàn toàn là nhờ vào sức mạnh và tốc độ”. 

“Ồ?”, hai mắt thiếu nữ phát sáng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, dường như rất có hứng thú. 

Chỉ dựa vào sức lực và tốc độ mà đấu với cao thủ nhà họ Mãn đến bây giờ cũng xem như lợi hại. 

Lúc này, Lâm Chính đang chống đỡ không có lề lối gì, thậm chí có vẻ hơi luống cuống đột nhiên nghiêm mặt lại, hai tay thò ra phía trước, nhanh như tia chớp. 

Người tấn công Lâm Chính ở phía trước không kịp đề phòng, bị hai tay anh bấu vào ngực, sau đó kéo lui. 

Roạt! 

Hai người lập tức lộn nào trên không, ngã xuống mặt đất, một miếng thịt trên ngực bị Lâm Chính xé xuống, vô cùng thê thảm. 

“Báo Liệt Trảo?”. 

Mãn Thương Hải trợn tròn mắt, không tin nổi. 

“Cái gì?”. 

Thiếu nữ cũng hơi kinh ngạc. 

“Không phải anh ta không biết võ thuật sao?”. 

Ông lão không nói, ánh mắt nghiêm nghị. 

Sau đó, Lâm Chính giống như biến thành một người khác, chiêu thức bắt đầu trở nên lưu loát, trở nên quy củ trơn tru. 

Hơn nữa, khiến người khác không tin được là, dường như anh đã nhìn thấu chiêu thức của những người này, dự đoán trước đòn tấn công của cao thủ nhà họ Mãn, hoàn toàn chặn đường đi của bọn họ. 

Người nhà họ Mãn trở nên vô cùng chật vật. 

Ánh mắt Lâm Chính nghiêm nghị, nắm bắt cơ hội, lại tung hai đòn Xung Kích Quyền tuyệt học nhà họ Mãn vào mặt bọn họ. 

Rầm rầm! 

Lại hai người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. 

Mãn Thương Hải toát mồ hôi lạnh, vội vàng lùi về sau. 

“Sao cậu lại biết tuyệt học của Mãn Thị chúng tôi?”, ông ta cắn răng quát lên. 

“Chỉ là võ công mèo ba chân, nhìn qua là biết ngay thôi”, Lâm Chính khinh thường nói. 

“Cậu nói cái gì?”, Mãn Thương Hải phẫn nộ, lại xông tới. 

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên, như phát điên đánh vào mặt Mãn Thương Hải. 

Quyền này giống như đã dốc hết sức mạnh của Lâm Chính, vô cùng dày nặng hung hãn, giống như có thể xuyên thủng tấm thép. 

“Quán chủ, coi chừng!”. 

Người của võ quán Mãn Thị hét lên. 

Đối diện với một quyền hung mãnh như vậy, Mãn Thương Hải lại không định lùi ra sau nửa bước, ngược lại khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra vẻ đạt được mục đích. 

“Hả?”. 

Lâm Chính nhìn thấy tia sáng khác thường trong mắt của Mãn Thương Hải, cảm giác có chút không ổn. 

Nhưng quyền thế đã lên, công thế đã ra, có thu lại cũng không kịp nữa. 

Đúng lúc này, Mãn Thương Hải đưa tay lên, một tay hóa thành chưởng, đánh về phía nắm đấm của Lâm Chính. 

Ông ta không né tránh mà định đối kháng trực diện? 

Mãn Thương Hải tức quá trở nên ngu muội rồi sao? 

Hai bố con Mục Anh và thiếu nữ kia đều thảng thốt nhìn Mãn Thương Hải. 

Nhưng trong chớp mắt, ông lão đột nhiên ý thức được điều gì, khẽ hô lên: “Đó là nội kình!”. 

Nội kình? 

Thiếu nữ ngạc nhiên. 

Ầm! 

Quyền chưởng chạm nhau! 

Mãn Thương Hải không hề bị một quyền vô cùng ác liệt của Lâm Chính đánh bay, ngược lại nắm đấm của Lâm Chính đột nhiên biến dạng, sau đó… 

Rắc! 

Âm thanh to rõ vang lên. 

Cánh tay của Lâm Chính buông thõng xuống. 

Xương cánh tay của anh… lại bị Mãn Thương Hải đánh gãy!

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement