Quảng trường Hàn Băng đông nghịt, đâu đâu cũng toàn người là người.
Hàng vạn đôi mắt tập trung nhìn vào những người này.
“Các vị!”
Thấy sắp đến giờ, Ngạo Ly Phượng hô lớn.
Tiếng xôn xao ngay lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.
Ngạo Ly Phượng hít thật sâu, nói: "Tộc Diệp Mạch giết hại người trong tộc, có ý đồ mưu phản, tội ác tày trời, hôm nay, chúng tôi sẽ xét xử tộc Diệp Mạch!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng bắt đầu liệt kê tội trạng của tộc Diệp Mạch.
Mọi người càng nghe càng căm giận, càng nghe càng nổi nóng.
“Người của tộc Diệp Mạch đúng là không biết xấu hổ, còn dám mưu phản!”
"Hừ, đám phản bội!"
“Đê tiện!”
“Những kẻ phản bội này phải bị giết hết!”
"Nói rất đúng, thế gia Ngạo Tuyết chúng ta không cho phép những kẻ phản nghịch này tồn tại! Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Tiếng hô không ngừng, người người gào thét.
Người của tộc Sương Mạch thấy thế, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ vui mừng.
“Hừ, đáng đời!”
“Đây chính là kết cục khi đối đầu với chúng ta!”
Vài người xì xào bàn tán, khóe miệng mang theo nụ cười hung ác.
"Im lặng, tất cả mọi người im lặng!"
Lúc này, Ngạo Ly Phượng lần thứ hai hô lên.
Hiện trường lại yên tĩnh.
“Mặc dù tộc Diệp Mạch tộc tội ác không thể tha, nhưng tôi vẫn muốn cho họ cơ hội!”
Lời này nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Không đợi người của tộc Sương Mạch đặt câu hỏi, Ngạo Ly Phượng đã đi về phía Ngạo Vi Âm đang sắp chết, lấy ra cây châm bạc, đâm vào người cô ta.
Ngạo Vi Âm cuối cùng cũng hít thở thông.
"Ngạo Vi Âm, bố cô đã chết, toàn bộ người trong tộc Diệp Mạch đều nghe theo sự dẫn dắt của cô, tôi hỏi cô, cô có muốn cứu người trong tộc không?"
Ngạo Ly Phượng nhàn nhạt nói.
“Ông có ý gì...”
Ngạo Vi Âm khó khăn ngẩng đầu, khàn giọng hỏi.
"Tôi muốn cô gọi kẻ phản bội đã chạy trốn Ngạo Hàn Mai đến đây, chấp nhận hình phạt, nếu cô làm được, tôi sẽ tha cho cô và người trong tộc cô, thế nào?", Ngạo Ly Phượng nói.
"Ha ha, Ngạo Ly Phượng, ông cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Ông nghĩ tôi tin ông à? Chờ đến khi tôi gọi mấy người Hàn Mai quay về, ông sẽ giết tất cả chúng tôi, bởi vì ông sẽ không khoan nhượng với bất kỳ mối uy hiếp nào”.
Ngạo Vi Âm cười khẩy.
"Nếu như cô không làm, tôi sẽ ném cô vào ngục giam, để những phạm nhân kia tùy ý làm nhục cô! Tôi biết cô quan tâm nhất là trinh tiết và danh dự, bây giờ cơ thể cô còn nguyên vẹn là bởi vì tôi cố ý ra lệnh, nếu không, cô còn sức lực ở đây nói chuyện với tôi sao?"
Ngạo Ly Phượng đè thấp giọng, lạnh lùng nói.
Ngạo Vi Âm không nói thêm gì nữa, lập tức nhắm mắt.
Từ khi cô ta ở lại chặn phía sau, cô ta đã không quan tâm bất kỳ thứ gì nữa.
Chết còn không sợ, cô ta còn sợ bị người khác làm nhục sao?
Ngạo Ly Phượng thấy không thuyết phục được Ngạo Vi Âm, đứng dậy thản nhiên nói: "Xem ra những người này đã từ chối cơ hội mà tôi ban cho, vậy thì chỉ có thể xử tử bọn họ!"
Nói xong, Ngạo Ly Phượng vung tay lên: “Tất cả người già của tộc Diệp Mạch, lập tức chém đầu, trẻ nhỏ và đàn ông, đưa hết vào phòng thuốc! Đàn bà phụ nữ, đưa vào công phòng, để luyện công!”
"Tuân lệnh!"
Đám đông vui mừng khôn xiết, rối rít nói.
"Ha ha ha, hay! Hay lắm!"
“Ha ha, hôm nay tôi nhất định phải dùng phụ nữ trong tộc Diệp Mạch, để nâng cao tu vi!"
“Không biết sẽ xử lý Ngạo Vi Âm như nào? Có phải cũng đưa vào công phòng không nhỉ?”
“Ngạo Vi Âm là của tôi, không ai được cướp!”
“Ông xem ông bao nhiêu tuổi, tôi dùng trước!”
Người tộc Sương Mạch nhao nhao rối rít, không ngờ vì chuyện này mà cãi nhau.
Tuy nhiên vào lúc này.
Ầm ầm ầm...
Vài thành viên trong tộc Diệp Mạch đột nhiên nổ tung, cơ thể bọn họ nổ thành sương máu.
"Lũ khốn! Bọn chúng muốn tự sát!"
“Dùng châm bạc đóng khí mạch của bọn chúng lại!”
“Nhanh!”
Người thế gia lúng ta lúng túng lấy châm bạc.
Ngạo Vi Âm vừa dự trữ kình khí thì bị đóng kín khí mạch, không có cách nào thúc giục để tự sát.
Cô ta mở to đôi mắt ảm đạm, phớt lờ mọi người dưới đài.
"Năm trăm năm trước, chúng ta chung tổ tiên, nhưng bây giờ, chúng ta giết hại lẫn nhau, làm chuyện không bằng heo chó với người cùng tộc, tôi... nguyền rủa mấy người!"
Dứt lời, cô ta lần nữa nhắm mắt.
Đao phủ đứng bên cạnh bước đến, những người khác cũng sắp bị kéo đi đến nơi giống như địa ngục.
"Từ hôm nay trở đi, thế gia Ngạo Tuyết sẽ không còn tộc Diệp Mạch nữa!"
Ngạo Ly Phượng khẽ thì thầm, nhưng ánh mắt lóe lên tia lửa.
Nhưng vào lúc này.
Ầm!
Có tiếng nổ kinh hoàng vang lên.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tất cả mọi người có mặt tại quảng trường Hàn Băng đều sững sờ, họ đều nhìn về phía âm thanh phát ra.
"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Ngạo Ly Phượng hét lớn.
Thấy một tên của thế gia Ngạo Tuyết hốt hoảng chạy vào quảng trường.
“Thế gia đại nhân! Không ổn! Không ổn! Có người giết vào đây!”
"Giết vào đây?"
Ngạo Ly Phượng nhướng mày.
“Nhất định là đám phản bội Ngạo Hàn Mai!”
"Đi, chúng ta đi bắt bọn chúng!"
Người ở dưới đài rối rít lên tiếng, rút kiếm ra, chuẩn bị tiến đến cửa phía đông.
Nhưng bọn họ còn chưa đi ra khỏi quảng trường.
Vù vù vù...
Vô số bóng người từ trên trời lao tới, đông đúc chằng chịt, trong nháy mắt đã đáp chân xuống quảng trường.
Người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường đều ngây ngẩn.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng.
Bởi vì người của đối phương cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người mà thôi.
So với người của thế gia Ngạo Tuyết trên quảng trường thì bọn họ không đáng nhắc đến.
Nhưng trong giây tiếp theo, một đội quân hùng mạnh tiến về phía quảng trường.
Mọi người đều cưỡi ngựa cao lớn, hùng dũng bước đến.
Người dẫn đầu chính là Lâm Chính!
“Liên minh Thanh Huyền?”
Ánh mắt Ngạo Ly Phượng nghiêm túc, khẽ quát.
Mọi người tập trung nhìn về bên này, căng thẳng nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã cưỡi ngựa đến trước đám người.
Anh liếc nhìn người của tộc Diệp Mạch trên đài, sau đó tầm mắt nhìn về phía Ngạo Ly Phượng, mặt không chút biểu cảm nói: “Thế gia đại nhân, ông đang làm gì chị vợ của tôi vậy?”
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |