Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Sắc mặt Trịnh Mãnh thay đổi, mãi không thốt được lời nào.  

             "A Mãnh, mau đi đi!".  

             Ông già đầu trọc thúc giục.  

             "Chú, cháu... cháu không làm được..."  

             Trịnh Mãnh ngập ngừng một lát, nhỏ giọng đáp.  

             "Cháu nói cái gì?".  

             Ông già đầu trọc đập bàn, lạnh lùng quát: "Đây là suy nghĩ cho tương lai của thị trấn, là mưu kế mang lại phúc cho tất cả mọi người, cháu... sao cháu có thể từ chối được chứ?".  

             "Chú, nếu không có Lâm đại nhân, thì thị trấn chúng ta đã không còn tồn tại rồi. Tuy cháu không được coi là cao thượng, nhưng chuyện thất đức như vậy... cháu... cháu thực sự không làm được.. ", Trịnh Mãnh muốn nói lại thôi, sắc mặt u ám.  

             "Sao? Vậy cậu là người cao thượng? Chúng tôi là hạng âm hiểm xảo trá hả?".  

             Ông già râu dài lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu nhân từ yếu đuối như vậy, sao có thể làm nên việc lớn được?".  

             "Bác..."  

             "Thôi được rồi, cậu ở đây đi, việc này không cần cậu làm nữa".  

             Ông già râu dài lạnh lùng nói: "Bảo A Hào đi đi, đến Phiêu Diểu Thành ngay trong đêm".  

             "Vâng".  

             Người bên cạnh gật đầu, lập tức rời khỏi phòng.  

             Trịnh Mãnh thấy thế thì cuống lên, định đi ra ngoài, nhưng bị người chặn lại.  

             "A Mãnh, cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Cậu ngoan ngoãn ở yên đây đi, cấm không được đi đâu! Những chuyện khác, chúng tôi sẽ giải quyết!".  

             Ông già râu dài trầm giọng nói.  

             "A Mãnh, cậu từ nhỏ đã nghe lời, đừng khiến cho mấy ông già này tức giận nữa. Nếu làm hại thị trấn thì cậu chính là tội nhân, hãy nghĩ cho mẹ cậu và em gái cậu đi!".  

             Một ông già khác cũng khẽ quát.  

             Trong lúc nói, bọn họ còn phóng ra khí kình.  

             Khí tức đáng sợ ập tới.  

             Sắc mặt Trịnh Mãnh trắng bệch, không nói gì nữa.  

             Nếu ra tay thì hắn cũng không phải là đối thủ.  

             Chuyện này hắn chỉ đành nghe theo số phận vậy.  

             Trong bữa tiệc.  

             "Nào nào nào, uống đi, uống đi! Ha ha ha!".  

             Sắc mặt Tửu Ngọc đỏ bừng, giơ ly rượu lên hét lớn.  

             Ông ta đã mất hết tu vi, tửu lượng cũng kém hơn rất nhiều, uống được mấy ly đã chếnh choáng, nói cũng líu cả lưỡi lại.  

             Ngự Bích Hồng thì ăn uống một cách tao nhã, cho dù có người đến mời rượu thì cũng mặc kệ làm thinh, như một con chim công cao ngạo.  

             Lâm Chính yên lặng nhìn mọi người trong bữa tiệc, ai mời cũng uống, luôn nở nụ cười đáp lại.  

             Nhất thời, mọi người lại càng nhiệt tình hơn.  

             Lâm Chính cũng rất vui vẻ.  

             Nhưng sau mấy vò rượu, hình như Lâm Chính chú ý thấy gì đó, ngoảnh sang nói: "Bích Hồng, cô lại đây".  

             Ngự Bích Hồng đặt ngay ly rượu xuống, đi tới bên cạnh anh.  

             "Đại nhân có gì phân phó sao?".  

             Lâm Chính ghé tai nói nhỏ: "Cô có nhìn thấy Trịnh Mãnh đi đâu rồi không?".  

             "Trịnh Mãnh?".  

             Ngự Bích Hồng sửng sốt, nhỏ giọng đáp: "Vừa nãy còn thấy anh ta ở đây, không biết đã rời đi lúc nào..."  

             Lâm Chính nhíu mày.  

             "Đại nhân, có cần tôi đi tìm không?".  

             "Không cần".  

             Lâm Chính trầm tư một lát rồi bình tĩnh nói: "Bố trí mọi thứ xong rồi chứ?".  

             "Lúc nãy tôi mượn cớ đi vệ sinh, đã bố trí xong xuôi rồi".  

             "Thế thì tốt, cứ ăn uống thoải mái đi".  

             Lâm Chính nói.  

             Ngự Bích Hồng gật đầu, trở về chỗ của mình.  

             Đúng lúc này, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ăn mặc lộ liễu đi vào.  

             Bữa tiệc lập tức vang lên những tiếng hú hét.  

             Các thanh niên đều đập bàn rầm rầm, tiếng huýt sáo không ngớt.  

             Lâm Chính yên lặng nhìn chằm chằm thiếu nữ.  

             Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, cúi người với Lâm Chính, rồi nâng gót sen, bắt đầu nhảy múa.  

             "Lâm đại nhân, đây là hoa khôi của thị trấn chúng tôi, cô ấy biết đại nhân đã cứu cả thị trấn, nên nhất quyết muốn dâng một điệu múa để đại nhân thưởng thức".  

             Một người đàn ông trung niên để râu chữ bát ngồi ở bên cạnh cười nói.  

             Lâm Chính tùy ý gật đầu một cái.  

             Người đàn ông trung niên thấy thế, bỗng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói đầy mờ ám: "Từ xưa mỹ nhân yêu anh hùng, đại nhân, không giấu gì cậu, cô gái này rất kính trọng đại nhân. Nếu đại nhân không chê, thì tối nay để cô ấy hầu hạ đại nhân được không?".  

             "Không cần đâu".  

             Lâm Chính bình thản đáp, thẳng thừng từ chối.  

             Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, không ngờ Lâm Chính lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.  

             Nhưng ông ta cũng không nhiều lời, mà mỉm cười lui sang bên cạnh.  

             Cùng với điệu múa của thiếu nữ, bầu không khí của bữa tiệc càng ngày càng sôi động.  

             Thiếu nữ có lúm đồng tiền như hoa, đôi mắt lúng liếng biết nói không ngừng liếc về phía Lâm Chính.  

             Lâm Chính vẻ mặt bình thản, mắt nhìn thiếu nữ, nhưng trong lòng như đang suy nghĩ gì đó.  

             Nhưng thiếu nữ không hề hay biết, bị ánh mắt trắng trợn của Lâm Chính làm cho ngại ngùng xấu hổ.  

             Nhưng đúng lúc này.  

             Rầm!  

             Tửu Ngọc ở bên kia không cầm cự được nữa, cái đầu rũ xuống, nằm gục xuống bàn, say bất tỉnh nhân sự.  

             "Không uống được mà uống rõ lắm!".  

             Ngự Bích Hồng khẽ hừ một tiếng, có chút khinh bỉ, đang định nâng ly lên uống một ngụm.  

             Bỗng dưng.  

             Choang!  

             Cái ly trượt khỏi đầu ngón tay cô ta, rơi xuống đất vỡ tan tành.  

             Lâm Chính ngoảnh sang nhìn.  

             Chỉ thấy Ngự Bích Hồng cũng nằm gục xuống bàn, không còn động tĩnh gì.  

             "Hử?".  

             Lâm Chính đanh mặt lại.  

             Dường như anh bỗng nhận ra gì đó, lập tức đưa tay lên bịt mũi.  

             Nhưng... đã không còn kịp.  

             Một luồng dược lực xông lên não anh...

 

 

Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement