Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Chương 474: Quá chán

Nhiều người cho rằng mình nghe nhầm, vội vàng nhìn qua chỗ Lâm Chính. 

Nhưng qua ánh mắt kiên điện của Lâm Chính có thể đoán được… người này …. không hề đùa! 

Ba mươi mét! 

Ở độ khó này ngay cả giảng sự cũng phải nghiêm túc, người này còn bảo ngắn sao? 

Tiêu Sĩ Kiệt cuộn tròn nắm đấm, tức giận hét lên: "Ba mươi mét không đủ, vậy thì bốn mươi mét!" 

"Vẫn ngắn quá!", Lâm Chính lắc đầu. 

"Năm mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ rống lên. 

"Ngắn!", Lâm Chính lập tức đáp. 

"Sáu mươi mét!", Tiêu Sĩ Kiệt lại hét. 

"Ngắn!", giọng nói bình tĩnh theo đó vang lên. 

"Bảy mươi mét!" 

"Quá ngắn!" 

"Tám mươi mét!" 

"Không đủ!" 

… 

"Hai trăm mét!" 

Tiêu Sĩ Kiệt nổi giận không nhịn được nữa, gào to, tăng cự ly lên tận hai trăm mét! 

"Wow" 

Nơi đây như nổ tung lên. 

Da đầu mọi người tê dại. 

"Sĩ Kiệt!", giảng sư Đường vội vàng hét lên, dường như muốn khuyên. 

Ở cự ly hai trăm mét mà muốn phóng châm bạc vào huyệt vị trên người… độ khó này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vị mà giảng sư có thể làm được. 

Chỉ có thiên tài như Tiêu Sĩ Kiệt mới dám nói ra chăng? 

Các giảng sư trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt. 

Lâm Chính vẫn im lặng. 

Mọi người đều nhìn về phía anh. 

Đám La Phú Vinh cười òa lên. 

"Mau nhìn tên ngu kia đi! Ha ha, hắn sợ rồi kìa!" 

"Nếu không thì sao, ở khoảng cách xa như vậy, khéo châm bạc của hắn còn chẳng bay đến thì định phi vào người đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt thế nào!" 

"Cứ giả bộ tiếp đi!" 

"Để xem lần này hắn làm thế nào!" 

Mọi người liên tục cười khẩy, trên mặt hiện lên vẻ hí hửng. 

"Sao không nói gì thế? Chẳng nhẽ cậu sợ rồi sao?" Vương Băng Điệp ngồi dưới sân khấu hừ một tiếng, nói với Lâm Chính trên sân khấu. 

Tuy nhiên… Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ thấy nhàm chán quá thôi!" 

"Nhàm chán?" 

Vương Băng Điệp sững sờ: "Cậu có ý gì?" 

"Một nghìn mét đi", Lâm Chính nhìn Tiêu Sĩ Kiệt, bình tĩnh nói. 

 Vừa dứt lời, bốn phía lặng yên như tờ… 

Thời gian dường như ngưng đọng lại. 

Tất cả mọi người đều sững sờ. 

Ai cũng đờ đẫn nhìn Lâm Chính, đầu óc trắng xóa. 

Không biết đã trôi qua bao lâu, giảng sư Chu ở bên kia mới hoàn hồn. 

Ông ta chỉ vào Lâm Chính, run rẩy nói: "Thằng khốn, cậu… cậu… cậu nói gì cơ? Cậu muốn kéo dài cự ly ra bao nhiêu?" 

"Một nghìn mét! Sao nào? Giảng sư Chu, tai ông có vấn đề hở?", Lâm Chính liếc nhìn giảng sư Chu. 

"Vớ vẩn!", giảng sư Chu nổi giận. 

"Mặc Tiểu Vũ! Tôi thấy cậu đang muốn làm loạn thì có!" 

"Cự ly một nghìn mét mà ném trúng tử huyệt! Cậu đang coi phi châm bạc thành bắn súng à?" 

"Tên Mặc Tiểu Vũ chẳng đấu lại đàn anh Tiêu Sĩ Kiệt nên mới cố ý tăng cự ly lên cao vậy!" 

"Không sai, nhất định là vậy, hắn nhất định nghĩ ở cự ly hai trăm mét không thể nào trúng được học trưởng Tiêu Sĩ Kiệt, liền nâng cự ly lên cao như vậy, khiến đàn anh Tiêu không phi được vào hắn! Như vậy hắn có thể không bại!" 

"Đồ khốn! Ti tiện!" 

"Mặc Tiểu Vũ, cậu không chơi nổi chứ gì!" 

"Phế vật, không được thì cút về nhà đi!" 

Học sinh ào ào mắng, lòng đầy căm phẫn. 

Lâm Chính hét lên: "Nếu trong cự ly một nghìn mét mà không phi trúng được Tiêu Sĩ Kiệt, cho dù không thể chạm được vào vạt áo của cậu ta thì coi như tôi thua". 

Vừa dứt lời liền chặn miệng được tất cả mọi người. 

"Cậu muốn nhận thua sao?", Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Chính nói. 

"Sao nào? Cậu không dám?", Lâm Chính hỏi vặn lại. 

"Sao không dám? Tôi chấp nhận!", sắc mặt Tiêu Sĩ Kiệt lúc trắng lúc đỏ, chỉ đành chấp nhận. 

"Phó phòng chủ, tên Mặc Tiểu Vũ… thực sự có khả năng đến vậy sao? Tôi lo cậu ta gài bẫy!", giảng sư đứng bên vội vàng tiến lên nói. 

"Chuyện đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Bây giờ chỉ có thể xem Tiêu Sĩ Kiệt có thể giải quyết được người này hay không thôi", Phùng Thạch khàn giọng nói. 

Giảng sư Đường thở dài, gật đầu một cái. 

Hai bên xác nhận cự ly xong liền đứng cách nhau nghìn bước. 

Hai người dường như đứng sát hai bên góc sân khấu. 

Tiếng hò hét vang lên liên tiếp. 

Lâm Chính ngẩn người đứng bên, chỉ thấy Phùng Thạch mở miệng hô lên: "Hai em chuẩn bị xong chưa?" 

"Sẵn sàng bắt đầu!" 

"Tốt lắm, cũng không cần nhắc lại quy tắc nữa đúng không? Chỉ cần ai phi trúng huyệt đạo trên người đối phương trước, người đó liền chiến thắng! Bây giờ tôi tuyên bố, trận quyết đấu bắt đầu!", Phùng Thạch hét lên, tay vug lên. 

Vèo! 

Tiêu Sĩ Kiệt lập tức lấy châm bạc, phi đến chỗ Lâm Chính. 

Mấy chục cây châm bạc, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức, huy động hết khí trong cơ thể phi vào người Lâm Chính. 

Cự ly một nghìn mét, dùng châm bạc phi trúng huyệt. Độ khó đúng là chẳng khác gì hái sao trên trời. 

Cần phải biết, bình thường đạn 7,62 mili chỉ có thể bắn được cự ly 800 mét, dùng sức người phi một cây châm bạc mảnh qua một nghìn mét, còn phải phi trúng người… thì phải dùng sức lớn thế nào đây? 

Mà sức lực chỉ là một phương diện, quan trọng nhất vẫn là độ chuẩn. 

Đây là đòn đánh lén chẳng cần sử dụng bất kỳ vũ khí cơ giới nào. 

Độ khó đã vượt qua tầm hiểu biết của tất cả giảng viên. 

Trên thực tế Tiêu Sĩ Kiệt chẳng nghĩ mình làm được. Cho nên cậu ta phi một lúc mấy chục cây, biết là không trúng. Nhiều châm bạc thế này, ít nhất có thể dựa vào may mắn. 

Tuy nhiên nhiên cục diện khiến người ta lúng túng. 

Mấy chục cây châm bạc chỉ bay được bảy tám trăm mét liền dần lao xuống, khi chạm gần đến Lâm Chính thì bị gió thổi đi… 

Lạch cạch! Lạch cạch! 

Châm bạc đều bị gió thôi bay, bay sượt qua người Lâm Chính, hạ xuống đất. 

Cuối cùng Lâm Chính không hề cử động. 

"Ồ…" 

Mặt nhiều người hiện lên vẻ lúng túng. 

Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ. 

"Chỉ vậy thôi à?" 

Lâm Chính liếc nhìn Tiêu Sĩ Kiệt nói. 

Mặt Tiêu Sĩ Kiệt lập tức đỏ ửng lên, gân xanh nổi đầy lên. 

"Sĩ Kiệt, đừng dùng nhiều châm bạc quá, dễ bị phân tán lực, châm bạc không thể bay quá xa, em dùng năm cây là được, đừng căng thẳng, thả lỏng đi!", lúc này Phùng Thạch nhỏ giọng nói. 

"Được!" 

Tiêu Sĩ Kiệt nghiêm túc gật đầu, liền rút ra năm cây châm bạc phi về phía Lâm Chính. 

Lần này tất cả sức lực chỉ chia đều cho năm cây châm bạc, châm bạc bay nhanh hơn lần trước nhiều, thậm chí rất ổn định, như viên đạn bay về phía Lâm Chính. 

Tiêu Sĩ Kiệt mừng rỡ. 

Tất cả mọi người vội vàng nhìn qua. 

Chỉ thấy năm cây châm bạc bay thành hàng, chặn đứng đường lui của Lâm Chính. 

Tiêu Sĩ Kiệt chưa từng nghĩ mình có thể phi được năm cây châm bạc chuẩn thế này. 

Lần này xem cậu tránh thế nào? 

Tiêu Sĩ Kiệt cười khẩy. 

Tuy nhiên đúng lúc này Lâm Chính cử động. 

Nhưng anh không di chuyển chân, mà di chuyển tay. 

Không biết anh lấy đâu ra mấy cây châm bạc, hai ngón tay khẽ động. 

Vèo! 

Châm bạc bay qua, vô cùng nhanh, dường như sau khi rời ngón tay anh liền biến mất. 

"Ồ?" 

 Tiêu Sĩ Kiệt sững sờ, không biết lúc này Lâm Chính phi châm làm gì. 

Muốn phi vào người mình sao? 

Nhưng sao kịp? Dù thế nào châm bạc của cậu ta cũng sẽ trúng người Lâm Chính trước. 

Tuy nhiên ngay giây sau. 

Cạch! 

m thanh vang lên. 

Sau đó trong không trung trước mắt Lâm Chính xuất hiện một đốm lửa cực nhỏ. 

"Cái gì?" 

Nhiều giảng sư khiếp sợ, vội vàng tiến lên. 

"Không thể nào!" 

Huyền Dược ở bên kia cũng vội vàng tiến lên, trợn mắt nhìn cảnh này. 

Còn về Tiêu Sĩ Kiệt, đã sớm trợn tròn mắt.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement