Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

"Cái gì?".  

             Hơi thở của Thương Lan Phúc trở nên run rẩy, vội vàng rút kiếm ra đỡ.  

             Keng keng keng...  

             Một loạt những tiếng va chạm mãnh liệt vang lên.  

             Chỉ thấy kiếm khí kia giống như người sống, bao vây tấn công Thương Lan Phúc.  

             Nhưng kiếm khí không tấn công bừa mà giống như vật sống, mỗi chiêu mỗi thức đều ra tấm ra món, thi triển hẳn kiếm pháp...  

             Sau khi hấp tấp đỡ được mười mấy chiêu, Thương Lan Phúc đã thở hổn hển.  

             Nhưng hắn không bỏ cuộc, hai mắt đanh lại, điều chỉnh tâm thái, bắt đầu thi triển Thương Lan Kiếm Pháp.  

             Sau khi được Lâm Chính chỉ điểm, Thương Lan Kiếm Pháp của hắn đã trở nên nhuần nhuyễn thuần thục, thi triển một cách hoàn hảo không khuyết điểm.  

             "Ồ?".  

             Thương Lan Võ Thần ở trên bục vô cùng ngạc nhiên.  

             Còn Lâm Chính ở phía dưới thì đanh mắt lại.  

             Anh phát hiện luồng kiếm khí này không phải do Thương Lan Võ Thần điều khiển, mà chỉ là một luồng kiếm khí tùy tiện của đối phương.  

             Một luồng kiếm khí do Võ Thần tiện tay bắn ra đã có uy lực đáng sợ như vậy... Nếu dốc hết toàn lực thì chẳng phải trời rung đất chuyển, càn khôn đảo lộn sao?  

             Những người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Thương Lan Phúc.  

             Nhưng cho dù Thương Lan Phúc dùng hết sức lực vẫn không thể đấu lại kiếm khí này. Toàn thân hắn đầy vết kiếm, nhìn mà khiếp sợ.  

             Sau khi đấu được gần trăm chiêu, kiếm khí nắm được cơ hội, búng bay thanh kiếm sắc trong tay Thương Lan Phúc, rồi đâm thẳng vào tim hắn.  

             Ánh mắt Thương Lan Phúc run sợ, biết mình đã không đỡ nổi nữa.  

             Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, tức giận gầm lên một tiếng, vươn hai tay ra, định tay không tóm lấy luồng kiếm khí này.  

             Nhưng khoảnh khắc kiếm khí gần chạm vào hắn thì bất ngờ biến mất...  

             Thương Lan Phúc tóm hụt.  

             Hắn hơi sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.  

             "Con có biết làm như vậy sẽ khiến mười ngón tay con bị chém đứt mà vẫn không ngăn được chiêu này không?".  

             Thương Lan Võ Thần bình thản nói.  

             "Xin lỗi bố, con đã cố gắng hết sức".  

             Thương Lan Phúc nhỏ giọng nói: "Con biết tay không thì không thể đỡ được kiếm này, nhưng hiện giờ ngoài cách này thì con không còn lựa chọn nào khác".   

             Thương Lan Võ Thần nghe thấy thế liền thầm gật đầu.  

             "Tốt lắm".  

             Thương Lan Phúc ngẩng phắt đầu lên, nhìn bố mình với ánh mắt khó tin.  

             Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thương Lan Võ Thần đánh giá mình như vậy.  

             "Có thể đỡ được hơn trăm chiêu của bố, đủ thấy kiếm kĩ của con đã mạnh hơn các anh chị em. Tay không đỡ kiếm khí cũng chứng minh con là người không đến giây phút cuối cùng thì không bỏ cuộc,... và thiên phú của con đều rất tốt! Thương Lan Phúc, bắt đầu từ hôm nay, con sẽ theo bố tu luyện!".  

             Thương Lan Võ Thần bình thản nói.  

             "Con cảm ơn bố".  

             Thương Lan Phúc kích động đến mức quỳ sụp xuống đất, vành mắt đỏ hoe, suýt nữa bật khóc.  

             Đã bao nhiêu năm.  

             Cuối cùng Thương Lan Võ Thần đã thừa nhận đứa con riêng là hắn.  

             "Mạch Thương Lan chúng ta không thu nhận những kẻ vô dụng, tuy trong người con có huyết thống ưu việt của mạch Thương Lan, nhưng cũng lẫn dòng máu thấp kém bẩn thỉu của mẹ con, đây cũng là nguyên nhân bao nhiêu năm nay ta không muốn nhận con. Dù sao mẹ con cũng là người hạ đẳng, không giống mẹ của các anh chị em con, huyết thống của bọn họ vẫn cao quý hơn bà ấy".  

             Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói.  

             Ông ta vừa dứt lời, Thương Lan Phúc liền ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên hơi âm trầm: "Bố, mẹ con không phải người hạ đẳng thấp kém, con cũng cảm thấy mình không hề thua kém người khác, xin bố đừng sỉ nhục mẹ con".  

             "Sao? Con cãi bố đấy à?".  

             Thương Lan Võ Thần nhíu mày.  

             "Bố sỉ nhục con mắng chửi con đánh đập con, thậm chí giết con cũng được, nhưng con tuyệt đối không cho phép ai sỉ nhục mẹ con!".  

             Ánh mắt Thương Lan Phúc đầy kiên định.  

             "Cậu chủ, sao cậu lại ngu xuẩn như vậy? Mẹ cậu chỉ là một người hầu trong phủ, năm đó có thể được Võ Thần đại nhân sủng ái đã là phúc ba đời. Sao cậu có thể vì một người như vậy mà cãi lời Võ Thần đại nhân chứ?".  

             Lãng Bá khẽ quát.  

             Nhưng Thương Lan Phúc nhắm luôn mắt lại, coi như không nghe thấy những lời ông ta nói.  

             Lâm Chính ở bên cạnh thầm gật đầu.  

             Xem ra Thương Lan Phúc cũng là người có tình cảm sâu nặng.  

             "Thôi được rồi".  

             Thương Lan Võ Thần đứng lên, bình thản nói: "Con nói vậy bố cũng không phản đối, bố thậm chí có thể chứng minh cho mẹ con, nạp bà ấy làm thiếp".  

             "Thật sao?".  

             Thương Lan Phúc mở bừng mắt ra.  

             "Sao? Con sợ bố lừa à?".  

             "Cảm ơn bố".  

             "Đừng vội cảm ơn, có điều kiện cả đấy".  

             Thương Lan Võ Thần bình tĩnh nói: "Bố muốn con đi khiêu chiến Long Cung! Nếu con có thể đấu đến tầng thứ ba thì bố sẽ chiếu cáo thiên hạ, ban thân phận cho mẹ con".  

             "Long Cung?".  

             Thương Lan Phúc sửng sốt.  

             Lâm Chính cũng tỏ vẻ kinh ngạc.  

             Đây là nơi nào vậy?  

             "Sao? Không dám à?".  

             Thương Lan Võ Thần hỏi.  

             "Được ạ!".  

             Thương Lan Phúc gật đầu.  

             Lúc này, Thương Lan Võ Thần mới quay sang nhìn Lâm Chính, bình thản nói: "Tôi nghe người ta nói lần này Thương Lan Phúc có thể bình an ra khỏi rừng rậm u minh là nhờ cậu giúp đỡ?".  

             "Giúp đỡ lẫn nhau thôi".  

             Lâm Chính điềm nhiên đáp.  

             "Thế à... Cậu có việc gì cần hoàn thành không?".  

             Thương Lan Võ Thần bỗng dưng hỏi.  

             "Cái gì?".  

             Lâm Chính ngẩn người.  

             "Chắc là cậu chưa hiểu ý của bổn tọa, tôi nói thẳng nhé, cậu có di ngôn gì muốn dặn dò không?".  

             Thương Lan Võ Thần lại nói.  

             Ông ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền kinh ngạc.  

             "Bố, bố đây là..."  

             Thương Lan Phúc cũng há hốc miệng.  

             "Võ Thần đại nhân, tôi và ông không thù không oán thì phải, sao ông lại muốn giết tôi?".  

             Lâm Chính nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Lẽ nào là vì chuyện với Thương Lan Phúc lúc trước?".  

             "Đó chỉ là chuyện nhỏ, bổn tọa sẽ không để ý".  

             Thương Lan Võ Thần mặt không cảm xúc nói: "Hơn nữa bổn tọa cũng không có ý định giết cậu".  

             "Thế tại sao Võ Thần đại nhân lại nói những lời như vậy?".  

             "Bởi vì tôi muốn giao cậu cho Ám Thiên Võ Thần".  

             Thương Lan Võ Thần bình thản nói: "Theo tôi được biết, cậu và Thương Lan Phúc đã xảy ra mâu thuẫn với Ám Minh Nguyệt ở trong rừng rậm u minh, Thương Lan Phúc còn đánh Ám Minh Nguyệt bị thương. Để Ám Thiên Võ Thần hạ hỏa, tôi đương nhiên phải cho ông ta một câu trả lời hài lòng. Nhưng tôi không thể giao Thương Lan Phúc, nên cậu là lựa chọn tốt nhất".  

             Lâm Chính nghe xong thì chợt hiểu ra.  

             "Nói vậy là lúc nãy ông thăm dò Thương Lan Phúc, xem anh ta dựa vào võ công đánh bại Ám Minh Nguyệt hay là dùng thủ đoạn nào đó hả? Nếu Thương Lan Phúc dùng thủ đoạn để khiến Ám Minh Nguyệt bị thương, thì chắc là ông sẽ giao nộp cả hai chúng tôi đúng không?".  

             "Đúng vậy".  

             Thương Lan Võ Thần gật đầu.  

             Thương Lan Phúc ngoảnh phắt sang nhìn bố mình, vẻ mặt kinh ngạc.  

             "Tôi đã nói rồi, mạch Lan Thương không cần những kẻ vô dụng! Nhưng bây giờ xem ra, Thương Lan Phúc quả thực có giá trị bồi dưỡng, nên tôi giữ nó lại!".  

             "Còn cậu... thì không cần thiết!".  

             Thương Lan Võ Thần lạnh lùng phất tay.  

             Trong chớp mắt, tất cả người hầu của Võ Thần ở xung quanh đều xông tới.  

             Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, lập tức huy động sức mạnh phi thăng, chuẩn bị ra tay.  

             Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Phúc bỗng rút trường kiếm ra rồi lao tới.  

             "Tôi xem ai dám động đến sư phụ tôi!".

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement