Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

“Ồ?”.  

             Lệnh Hồ Kiêu nhìn về phía người lên tiếng.  

             Người nói chuyện chính là Lâm Chính.  

             “Giết cậu ta luôn đi!”.  

             Lệnh Hồ Kiêu không muốn nghe Lâm Chính nhiều lời, nhẹ nhàng nói một câu.  

             “Vâng đại nhân”.  

             Cao thủ bên cạnh lập tức xông về phía Lâm Chính, một kiếm chém ngang.  

             Nhưng…  

             Lưỡi kiếm của cao thủ đó còn chưa đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên trừng hai mắt, nhấc cánh tay, một đao tay chém về phía người đó.  

             Rắc!  

             Phập!  

             Đao tay chém xuống.  

             Cả người lẫn kiếm bị chém đứt đôi.  

             Kiếm gãy rơi xuống đất.  

             Thi thể đứt làm hai nửa cũng ngã xuống đất, máu và nội tạng rải đầy đất.  

             Kiếm hủy người vong!  

             “Cái gì?”.  

             Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.  

             Các cao thủ khác cũng dừng bước, đồng loạt lùi lại, cảnh giác nhìn Lâm Chính.  

             Mặc dù không biết thân phận của người này, nhưng chỉ một chiêu đủ cho thấy thực lực người này siêu phàm.  

             Giờ phút này, người ở đây đều không dám xem thường người bạn của Mị Mộng…  

             “Bảo các người dừng tay, các người điếc rồi sao?”.  

             Lâm Chính chậm rãi buông tay xuống.  

             Máu trên bàn tay anh còn nhỏ giọt xuống đất.  

             Lệnh Hồ Kiêu ngạc nhiên: “Cậu là ai?”.  

             “Thần y Lâm!”.  

             “Chưa từng nghe nói!”.  

             “Vậy thì hãy nghe cho rõ, dù sao đây cũng là lần đầu ông nghe danh hiệu của tôi và cũng có thể là lần cuối!”.  

             “Cậu thật ngông cuồng! Cậu muốn khai chiến với thế gia Lệnh Hồ sao?”.  

             Lệnh Hồ Kiêu cười liên tục: “Tôi khuyên cậu hãy xem cho rõ mình có bản lĩnh gì mà đấu với thế gia Lệnh Hồ, như muối bỏ biển, đừng có cậy mạnh mà hại chết mình! Nếu không sẽ hối tiếc nghìn đời đấy!”.  

             Nhưng vừa dứt lời, một ánh sáng lạnh lẽo lướt qua.  

             Xoẹt!  

             Hai cánh tay của Lệnh Hồ Kiêu không cánh mà bay.  

             Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.  

             Phụt!  

             Một giây sau, chỗ cánh tay đứt mới phun ra máu.  

             “A! Tay của tôi… Tay của tôi…”.  

             Lệnh Hồ Kiêu đau đớn gào lên, liên tục lùi lại.  

             “Đại nhân, ông sao rồi, không sao chứ?”.  

             Người ở cạnh vội vàng dìu lấy Lệnh Hồ Kiêu, vội vàng châm cứu cho ông ta, xoa dịu đau đớn.  

             “Anh Lâm…”.  

             Mị Mộng ngơ ngác.  

             Đám người Mị Ngạo hít ngược một hơi, liên tục lùi lại.  

             “Anh cả, lớn… lớn chuyện rồi…”.  

             Mị Diễm run rẩy.  

             “Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.  

             Mị Cường mất cả hồn.  

             “Không khống chế được tình hình nữa rồi, yên lặng quan sát đi”.  

             Mị Ngạo thở dài.  

             Không lâu sau, Lệnh Hồ Kiêu mới bình tĩnh lại.  

             Ông ta vừa tức vừa kinh ngạc, mắt mở to, nhìn về phía Lâm Chính.  

             Lâm Chính rút kiếm ở thắt lưng ra từ lúc nào không hay.  

             Đó là một thanh trường kiếm đen nhánh.  

             Tà khí ngút trời, ai cũng sợ hãi.  

             Chỉ riêng thanh trường kiếm này đã cho người ta cảm giác không rét mà run.  

             “Cậu… Cậu dám chém đứt tay tôi? Cậu dám làm tôi bị thương?”.  

             Lệnh Hồ Kiêu tức giận quát, giống như dã thú nổi loạn.  

             “Tôi còn dám giết ông đấy, ông tin không?”.  

             Lâm Chính bình thản nói.  

             “Hay lắm! Thằng ranh, mày đợi đấy, thế gia Lệnh Hồ sẽ cho mày biết thế nào là hối hận! Cứ đợi đấy cho tao!”.  

             Lệnh Hồ Kiêu hầu như sắp tức điên, liên tục gật đầu, tràn ngập sát ý uy hiếp.  

             “Hối hận?”.  

             Lâm Chính lại cười nhạt: “Ông nghĩ tôi sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.  

             “Mày dám coi thường thế gia Lệnh Hồ?”.  

             “Ông có biết tên thanh kiếm này là gì không?”.  

             Lâm Chính giơ Tà Kiếm trong tay lên, lạnh nhạt hỏi.  

             Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt, dường như không hiểu ý Lâm Chính cho lắm, nhíu mày: “Đó là kiếm gì?”.  

             “Thanh kiếm này là Tuyệt Thế Tà Kiếm! Có lẽ các người chưa nghe tới, nhưng chủ nhân cũ của nó hẳn các người đều biết”.  

             Lâm Chính nói.  

             “Ám Thiên Võ Thần…”.  

             Mị Mộng la lên.  

             Bốn chữ đó vừa thốt ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều hít sâu một hơi, vô cùng sợ hãi và ngạc nhiên.  

             “Cháu nói gì? Chủ nhân cũ của thanh kiếm này là Ám Thiên Võ Thần?”.  

             Đám người Mị Ngạo suýt thì sợ đến mức ngã ra đất, run rẩy la lên.  

             “Vâng… Đúng vậy…”.  

             Mị Mộng do dự một lúc, khẽ nói: “Cháu tận mắt nhìn thấy anh Lâm cướp nó từ tay Ám Minh Nguyệt. Nó… đúng là kiếm của Ám Thiên Võ Thần…”.  

             Mọi người đều sợ hãi nhìn Lâm Chính, ai cũng im lặng.  

             “A… A…”.  

             Lệnh Hồ Kiêu biết được chân tướng cũng phản ứng lại, run rẩy, trợn mắt nhìn Lâm Chính.  

             “Ông nói xem, tôi không sợ Ám Thiên Võ Thần mà lại sợ một thế gia Lệnh Hồ nho nhỏ sao?”.  

             Lâm Chính bình tĩnh lên tiếng.  

             Người của thế gia Lệnh Hồ đều câm họng.  

             “Đi… Đi!”.  

             Lệnh Hồ Kiêu tái nhợt mặt, quay đầu quát.  

             Đám người định rời đi, nhưng sao Lâm Chính có thể dễ dàng để bọn họ rời đi như vậy?  

             “Đi được sao?”.  

             Lâm Chính quát lên, ngón tay búng ra.  

             Vèo!  

             Một luồng sức mạnh phi thăng hóa thành chùm sáng bay đi, nhắm về phía cánh cửa.  

             Khi đến gần cửa thì nổ tung, hóa thành màn che, hoàn toàn chặn kín cửa.  

             “Phá nó ra cho tôi!”.  

             Lệnh Hồ Kiêu gào to.  

             Tất cả cao thủ của thế gia Lệnh Hồ đều ra sức tấn công lớp màn che đó.  

             Rầm!  

             Rầm!  

             Rầm!  

             Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên.  

             Nhưng… màn che không động đậy…  

             Cứ như pháo đài kiên cố nhất…  

             “Cái gì?”.  

             Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.  

             “Không thể nào!”.  

             Mị Ngạo há hốc miệng.  

             Những cao thủ của thế gia Lệnh Hồ này có trình độ thế nào, vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được. Chỉ riêng khí thế phóng ra đủ để một nửa số người của thế gia Huyết Đao không thể phản kháng.  

             Bây giờ, thanh niên này lại nhẹ nhàng chặn các cao thủ của thế gia Lệnh Hồ…  

             “Người này là ai?”.  

             Mị Ngạo lẩm bẩm.  

             “Anh cả, em biết người này là ai rồi!”.  

             Lúc này, Mị Diễm đột nhiên vỗ trán, như nghĩ tới gì đó, kích động la lên.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement