Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Ads

Chương 637: Lần nữa ra huyết thư

 

             Phòng chủ Kỳ Dược Phòng dẫn theo Phùng Thạch và một đám thiên tài vội vã chạy ra ngoài cổng.  

             Lúc này ở ngoài cổng người đông như kiến, hầu hết các giảng sư cũng có mặt.  

             Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt.  

             Những tiếng chửi rủa và cười nhạo vang lên.  

             "Chà, lũ khốn kiếp Huyền Y Phái đến rồi kìa!".  

             "Chẳng phải bọn mày vừa mới mua Nông Dương Hoa rồi sao? Còn không mau cút về sắc thuốc đi? Nếu chậm trễ thì Nông Dương Hoa sẽ mất tác dụng đấy, nếu vậy thì mấy tỷ tệ kia sẽ công cốc mất".  

             "Đồ không biết tốt xấu, đối đầu với Kỳ Dược Phòng bọn tao? Bọn mày cũng xứng sao? Bây giờ thì biết sự lợi hại rồi chứ?".  

             “Ha ha ha…”  

             Tiếng cười châm chọc vang lên không ngớt.  

             Đối mặt với lời chế giễu của đám học sinh này, các giảng sư của Kỳ Dược Phòng chỉ cười không nói gì, cũng không ngăn cản.  

             Người của Huyền Y Phái tức đến nỗi toàn thân run rẩy.  

             “Phòng chủ đến, phó phòng chủ đến!”.  

             Đúng lúc này, không biết là ai kêu lên.  

             Xung quanh yên tĩnh hơn một chút.  

             Sau đó, đám người tự động giãn ra, mấy người phòng chủ Kỳ Dược Phòng bước tới trước cổng.  

             Bên ngoài có không ít người của Huyền Y Phái.  

             Dưới đất còn có rất nhiều cáng được xếp ngay ngắn, trên mỗi chiếc cáng đều có một người bị đứt gân tay chân đang nằm.  

             Bọn họ chính là những người từng bị Kỳ Dược Phòng làm cho bị thương.  

             Lâm Chính mặt không cảm xúc đứng ở giữa bọn họ, nhắm hai mắt lại, dường như đang dưỡng thần.  

             Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đi tới, đánh giá Lâm Chính một lượt, bình thản nói: “Thần y Lâm? Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Cậu quả nhiên giống với lời đồn, đúng là tuổi trẻ tài cao!”.  

             “Vào thẳng chuyện chính đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người!”, Lâm Chính mở mắt ra: “Hà Linh Hoa đâu?”.  

             “Hà Linh Hoa?”.  

             Lông mày của phòng chủ Kỳ Dược Phòng cau lại, rồi giãn ra, cười đáp: “Đúng rồi, thần y Lâm nói là cho chúng tôi một ngày để giao Hà Linh Hoa ra. Nếu không giao thì thần y Lâm sẽ tiêu diệt Kỳ Dược Phòng của chúng tôi, nhưng không biết cậu định tiêu diệt chúng tôi kiểu gì đây?”.  

             Ông ta dứt lời, xung quanh lập tức cười ầm lên.  

             “Ha ha ha…”  

             Tiếng cười như sấm, dường như có thể vang xa cả trăm dặm.  

             Người của Huyền Y Phái ai nấy đều đỏ bừng mặt, tức không thốt nên lời.  

             “Chúng ta cứ tính từng món nợ đi, ông cũng thấy đấy, những người này của tôi chắc hẳn là do người của ông làm bị thương chứ gì? Ông định giải thích thế nào đây?”, Lâm Chính lại hỏi.  

             “Nếu Kỳ Dược Phòng chúng tôi sắp bị các cậu tiêu diệt rồi thì các cậu còn đòi chúng tôi giải thích gì nữa? Lẽ nào một Kỳ Dược Phòng vẫn chưa đủ làm lời giải thích cho các cậu sao”, giảng sư Châu không nhịn được bật cười.  

             “Hơn nữa những người này thì liên quan gì đến Kỳ Dược Phòng chúng tôi? Cậu nói bọn họ là do Kỳ Dược Phòng tôi làm cho bị thương? Vậy xin hỏi thần y Lâm có chứng cứ không? Ăn ốc nói mò, cậu đừng ngậm máu phun người”, Phùng Thạch nhếch môi, cười nói.  

             “Các ông…”  

             “Khốn kiếp, rõ ràng là các ông bảo người khác ra tay, mà còn sống chết không chịu thừa nhận!”.  

             “Vô liêm sỉ!”.  

             Không ít người của Huyền Y Phái nghiến răng nghiến lợi, tức đến nổ phổi.  

             “Một lũ vô dụng, không có bản lĩnh thì đừng lằng nhằng ở đây. Cũng không tè một bãi rồi tự soi mình đi, ông đây có phế gân tay gân chân của bọn mày thì sao nào? Có giỏi thì bọn mày cũng phế lại đi!”, một thiên tài không nhịn được, trừng mắt chửi bới người của Huyền Y Phái.  

             “Cậu…”  

             “Man Vinh, đừng không biết lớn nhỏ, tốt xấu gì thần y Lâm cũng là tiền bối của các cậu, phải biết lễ nghĩa. Đừng giống như mấy học phái mới thành lập, không hiểu quy củ, không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, hiểu không?”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản nói.  

             “Vâng, phòng chủ”, thiên tài tên Man Vinh kia mỉm cười gật đầu.  

             Những lời này nhìn như khuyên nhủ Man Vinh, nhưng thực ra là cạnh khóe Lâm Chính và người của Huyền Y Phái.  

             Nhiều người của Kỳ Dược Phòng không nhịn được phì cười.  

             Không khí vô cùng vui vẻ.  

             Đám người Phùng Thạch nhìn Lâm Chính chằm chằm, chỉ cười không nói gì.  

             Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng không lên tiếng nữa, hình như đang chờ Lâm Chính ra tay.  

             Lâm Chính lại nhắm mắt, hít sâu một hơi.  

             Ba giây sau, anh mở mắt ra nhìn chằm chằm phòng chủ: “Bây giờ tôi chỉ hỏi ông hai câu, ông có thể cho tôi câu trả lời đúng sự thực không?”.  

             “Cậu nói đi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng mỉm cười.  

             “Thứ nhất”, Lâm Chính giơ một ngón tay ra: “Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm với vết thương của các học sinh của tôi không?”.  

             “Cậu phải chứng minh được vết thương của bọn họ có liên quan đến chúng tôi đã”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lắc đầu.  

             “Ông chỉ cần trả lời là sẵn lòng hay không thôi, tôi không quan tâm rốt cuộc vết thương của bọn họ do ai gây nên”, Lâm Chính nói.  

             “Đương nhiên là không rồi”.  

             “Được, câu thứ hai, Kỳ Dược Phòng các ông có sẵn lòng đưa một bông Hà Linh Hoa cho tôi không?”, Lâm Chính lại hỏi.  

             “Kỳ Dược Phòng tôi trước giờ không nợ cậu bông Hà Linh Hoa nào cả!”.  

             “Cũng tức là các ông không chịu, đúng không?”.  

             “Đương nhiên”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng trả lời không chút do dự.  

             Lâm Chính trầm ngâm một lát, rồi khẽ gật đầu, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.  

             “Thần y Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn thì mời cậu mau đưa người của cậu về đi, cậu đã làm ảnh hưởng đến trật tự bình thường của Kỳ Dược Phòng chúng tôi rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng lại nói.  

             “Phải đấy thần y Lâm, dược phòng chúng tôi vừa nhận được một khoản tiền kếch sù, đã ký một lô thảo dược rất lớn. Bây giờ xe vận chuyển thảo dược đang đến đây, nếu cậu không nhanh chóng khiêng những người này đi, sợ rằng tài xế đến mà không chú ý thì sẽ xảy ra án mạng đấy”, Phùng Thạch mỉm cười nói.  

             “Ha ha ha…”  

             Bọn họ lại cười ầm lên.  

             “Cút đi!”.  

             “Lũ chó chết, cút về ổ chó của bọn mày đi!”.  

             “Đây là nơi cho bọn mày ở chắc? Mau cút đi! Một lũ tạp chủng!”.  

             “Vô dụng ngu xuẩn, mau cút về đi!”.  

             Đám học sinh của Kỳ Dược Phòng chửi bới không ngớt.  

             Hiện trường nhốn nháo.  

             Tiếng chửi rủa vang lên không ngừng.  

             Người của Huyền Y Phái ai nấy sắc mặt đỏ bừng, tâm trạng kích động, có người còn chửi lại mấy câu, nhưng ngặt nỗi Kỳ Dược Phòng đông người, bọn họ khó mà phản đòn lại được.  

             “Thầy Lâm, hay là… chúng ta về đi?”, một giảng sư của Huyền Y Phái không nhịn được bước tới, dè dặt nói.  

             Với tình hình hiện giờ, rời đi thì còn có thể giữ được chút thể diện, tiếp tục ở lại thì chỉ tự rước nhục vào thân thôi.  

             Nhưng Lâm Chính vẫn không lùi lại, đừng nói đến rời đi, ngược lại anh còn lấy một tờ giấy trong người ra. Trên tờ giấy kia toàn là chữ viết bằng máu.  

             Nhìn thấy tờ giấy này, tất cả mọi người lập tức nín thở, những tiếng chửi rủa xung quanh cũng nhỏ đi rất nhiều.  

             Phòng chủ Kỳ Dược Phòng không khỏi nhíu mày.  

             Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: “Phòng chủ Kỳ Dược Phòng, ông biết đây là gì không?”.  

             “Huyết thư, là huyết thư lúc trước tôi viết khi thách đấu cậu! Nhưng cậu đã lỡ hẹn rồi”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng bình thản đáp.  

             “Đúng vậy, huyết thư này đã mất hiệu lực”.  

             Dứt lời, Lâm Chính liền xé nát huyết thư trước mặt mọi người.  

             Ai nấy nghệt mặt ra, không biết Lâm Chính định làm gì.  

             Nhưng đúng lúc này, anh lại lấy một tờ giấy trắng ra, cắn rách ngón tay rồi viết chữ lên đó.  

             Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.  

             Một lát sau, Lâm Chính giơ tờ huyết thư mới kia lên, mặt không cảm xúc nói: “Hôm nay, tôi ra huyết thư mới, lấy toàn bộ học viện Huyền Y Phái của tôi làm cái giá phải trả để thách đấu với ông, phòng chủ Kỳ Dược Phòng!”.

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement