Chương 837: Đừng làm phiền Tô Nhu nữa!
Cuối cùng cũng quay xong, Lâm Chính thở phào. Sau khi tạm biệt đoàn , anh lái xe quay về Dương Hoa.
Chuyện của Phạm Lạc khiến mấy ngày nay anh đầu tắt mặt tối. Giờ cảnh quay của anh cũng đã hoàn thành nên anh phải nghỉ ngơi thôi.
Phải sắp xếp tới học viện Huyền Y Phái nữa mới được. Thế nhưng khi xe vừa ra khỏi đoàn kịch thì anh nhìn thấy Tô Dư. Lúc này, cô ta cầm điện thoại như đang nhắn tin. Hai má Tô Dư đỏ hây hây, trông vô cùng hào hứng.
Cô gái này đang yêu rồi hay sao đây? Lâm Chính lái xe tới cạnh cô ta và kéo cửa kính xuống.
“Tô Dư…cô Tô Dư đi đâu vậy?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
“Chủ tịch Lâm?”, Tô Dư thấy Lâm Chính thì hai má càng đỏ hơn.
“Tôi…đi tới phía đối diện bắt xe buýt…”, Tô Dư lắp bắp nói, trông cô ta khá căng thẳng.
“Cô về nhà hả? Để tôi đưa cô về”.
“Hả…không…không cần đâu…vậy thì phiền quá…”
“Không có gì, tiện đường thôi mà. Lên xe đi”.
“Vậy…vậy…thôi được”, Tô Dư do dự, rồi đỏ mặt lên xe. Lâm Chính lái về nhà của Tô Dư .
Trên đường đi, Tô Dư lặng lẽ liếc nhìn Lâm Chính, góc nghiêng hoàn hảo của anh khiến tim cô ta đập thình thịch. Không còn nghi ngờ gì nữa, vẻ đẹp của Lâm Chính có khả năng gây sát thương cho rất rất nhiều các cô gái. Đến một người được rất nhiều trai đẹp theo đuổi như Tô Dư mà còn không đỡ nổi.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt hết suy nghĩ linh tinh trong đầu nhưng có vẻ không hiệu quả cho lắm…
Để phân tán sự tập trung, Tô Dư bèn lấy điện thoại ra nghịch. Phải rồi, nhắn tin cho Lâm Chính vậy. Tô Dư lập tức mở zalo, gửi tin nhắn cho Lâm Chính, kể lại chuyện hôm nay đóng phim cho anh nghe. Thế nhưng khi tin nhắn vừa được gửi đi thì.
Ting! Màn hình điện thoại của Lâm Chính lập tức sáng lên.
Tô Dư giật mình nhưng không để ý nhiều. Cô ta thấy Lâm Chính không trả lời bèn gửi thêm một tin nhắn nữa.
Ting.
Điện thoại đặt trong ngăn của Lâm Chính lại sáng đèn. Lần này thì Tô Dư bỗng cảm thấy tò mò. Cô ta liếc nhìn màn hình. Chỉ một cái nhìn thôi mà Tô Dư cảm giác như bị sét đánh. Bởi vì màn hình hiện lên người gửi tin chính là …Tô Dư. Cô ta ngây người.
“Chủ…chủ tịch Lâm”, Tô Dư á khẩu.
“Hả?”, Lâm Chính đang tập trung lái xe bỗng bừng tỉnh, đúng lúc tới đèn xanh đèn đỏ nên anh dừng lại, liếc nhìn Tô Dư và điện thoại rồi anh cũng giật mình.
Tô Dư đang nhìn điện thoại của anh bằng ánh mắt đầy phức tạp, sau đó cô ta lại tiếp tục gửi tin nhắn.
Ting.
Điện thoại của Lâm Chính lại kêu lên. Màn hình lại hiện lên tên của Tô Dư…Lần này thì có thể khẳng định rồi.
“Chủ tịch Lâm, tại sao điện thoại của Lâm Chính lại ở chỗ anh vậy?”, Tô Dư nhìn chăm chăm Lâm Chính.
“Chuyện này…thật kỳ lạ. Sao điện thoại của Lâm Chính lại ở chỗ tôi nhỉ?”, Lâm Chính lấy lại bình tĩnh, tỏ vẻ nghi ngờ.
Tô Dư càng lúc càng thấy khó hiểu, cô ta thốt lên: “Lẽ nào…”
“À, tôi nhớ ra rồi”, Lâm Chính vội vàng cắt lời và mỉm cười: “Lúc tới đây, vừa hay gặp anh ấy. Anh ấy định tới y quán ở trung tâm, tôi tiện đường đưa anh ấy đi, chắc là bất cẩn để quên trên xe của tôi rồi”.
“Hóa ra là vậy!”, Tô Dư bớt nghi ngờ đi nhiều, mà thay vào đó là vẻ mặt trầm ngâm.
Lúc này, Lâm Chính âm thầm thở phào. May mà chưa bị bại lộ, nếu không thì thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Thực ra anh cũng đã cân nhắc tới việc công khai thân phận với Tô Dư, thế nhưng sợ cô gái không tin.
Ngoài ra thì anh không muốn giăng mắc gì với cô ta trong thân phận của chủ tịch Lâm hết. Như vậy thì sau đại hội, tất cả những kẻ đối đầu với anh sẽ đổ dồn sự chú ý qua Tô Dư. Tới khi đó cô ta sẽ gặp nguy hiểm.Anh không muốn người khác bị liên lụy.
“Chủ tịch Lâm để tôi cầm điện thoại về cho Lâm Chính nhé”, Tô Dư thấp giọng.
“Chuyện này…ờ…cũng được…”
“Giờ đi thôi, anh đưa tôi tới y quán, đó là y quán của Lạc Thiên, chắc anh biết đường đúng không?”
“Giờ…giờ đi sao? Tôi…”
“Chủ tịch Lâm, anh không tiện à?”, Tô Dư tỏ vẻ nghi ngờ.
“Không…không có gì. Giờ chúng ta đi thôi”.
Lâm Chính vội vàng đáp lại. Nếu anh có hành động gì bất thường sẽ khiến Tô Dư càng sinh nghi hơn.
“Ok, vậy rẽ phải ở phía trước nhé”.
“Được!”
Chiếc xe tiếp tục lái về phía trước, nhưng bầu không khí trong xe thì vô cùng kỳ lạ. Tô Dư cầm điện thoại của Lâm Chính, cúi đầu không nói gì. Dường như cô ta đang suy nghĩ. Lâm Chính liếc nhìn. Anh căng thẳng lắm.
Lúc này, Tô Dư đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh Lâm, anh có thể tấp xe vào lề đường không. Tôi có vài câu muốn nói với anh”.
Lâm Chính giật mình nhìn Tô Dư nhưng thấy vẻ nghiêm túc của cô ta thì cũng nghe theo vào bật xi nhan tấp vào bên đường.
“Sao thế?”, Lâm Chính hỏi.
Tô Dư siết điện thoại trong tay, im lặng một lúc mới lên tiếng.
“Anh Lâm, tôi hi vọng sau này anh có thể giữ khoảng cách với Tô Nhu, được không?”
Dứt lời, Lâm Chính suýt nữa thì tắt thở.
“Cái…gì?”
“Anh Lâm, tôi biết anh thích Tô Nhu nhưng cô ấy đã có chồng rồi. Lâm Chính lại là người rất tốt. Tôi không muốn anh chia rẽ họ nên hi vọng anh đừng đi làm người thứ ba”, Tô Dư lấy lại dũng khí, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn Lâm Chính như muốn đâm xuyên con người anh vậy.
Lâm Chính khóc dở mếu dở: “Không phải! Cô Tô Dư, ý của cô là gì. Cô có hiểu nhầm gì không…”
“Tôi không hiểu nhầm! Trừ khi cả Giang Thành này hiểu sai thì tôi mới hiểu sai về anh. Chủ tịch Lâm, Lâm Chính là người ra sao tôi biết rất rõ. Rất nhiều người khác cũng vậy. Mọi người đều nói anh ấy ăn bám, vô dụng. Về điểm này tôi không phản đối. Anh ấy lớn như vậy rồi mà chưa có sự nghiệp gì, dựa vào Tô Nhu cả. Thế nhưng cho dù có như vậy thì Lâm Chính vẫn là em rể của tôi. Tôi là chị dâu của anh ấy. Lâm Chính rất yêu Tô Nhu. Điều này tôi biết rõ. Chủ tịch Lâm, anh nhiều tiền lại đẹp trai như vậy, phụ nữ loại gì anh chẳng có? Tại sao cứ quấy rầy Tô Nhu vậy? Coi như tôi cầu xin anh được không? Đừng làm phiền Tô Nhu nữa…”
Tô Dư hai mắt đỏ hoe, nghiêm túc nói. Còn Lâm Chính thì đã hóa đá từ lâu rồi.
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Top Truyện hay nhất
Cực Phẩm Chiến Long | Mãnh Long Thiên Y | Vô Thượng Kiếm Đế |
Thần Y Trọng Sinh | Kiếm Vực Vô Địch | Ngạo thế tiên giới |
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |
Bạo Quân Vô Địch |
Hộ Quốc Chiến Thần |
Loạn Thế Địch Sát |
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác |
Ăn Mày Tu Tiên |