Lục hoàng tử nói: “Tình thế trên chiến trường luôn có phản ứng dây chuyền TỪ những nhân tố nhỏ. Phòng tuyến của nước Đồ Na rất chặt chẽ, lực lượng cũng rất đều, một khi có một điểm nào đó bị phá thì cả chiến tuyến sẽ sụp đổ. Ba tháng nay, các tướng sĩ của ta ở tiền tuyến đều rất nỗ lực để tìm ra điểm đột phá, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Không ngờ cậu vừa đến thì đã tạo ra được một lỗ hổng, để quân ta có được cơ hội”.

 

Ngô Bình: “Lẽ nào nước Đồ Na không biết được điểm này sao?”

 

Lục hoàng tử: “Đương nhiên nước Đồ Na biết rất rõ, nhưng họ không ngờ lại có người bứt phá được, có lẽ sự gia nhập của anh đã tăng thêm may mắn cho quân ta”.

 

Ngô Bình: “Ồ, may mắn sao?”

 

Lục hoàng tử: “Anh là một đệ tử tinh anh, mà đệ tử tinh anh thì có ai không may mắn đâu?”

 

Ngô Bình: “Vậy nên điện hạ muốn làm người tạo ra được lỗ hổng đó, vì đó là công lớn”.

 

Lục hoàng tử: “Không sai, đối với anh mà nói thì chuyện này nhiều lắm cũng chỉ là chiến công hạng nhất thôi nhưng đối với điện hạ tôi đây thì lại là kỳ công mở mang bờ cõi đất nước”.

 

Lúc này Ngô Bình đã hiểu ra, nói: “Nếu như điện hạ cần thì đương nhiên tôi sẽ phối hợp”.

 

Lục hoàng tử cười, nói: “Anh đúng là người thông minh, hiểu được chuyện được mất. Hoàng tử tôi đây thích nhất là người thông minh, để cảm tạ tôi có thể phong anh làm đô thống, dẫn mười lăm ngàn binh, theo hoàng tử tôi tác chiến”.

 

Ngô Bình biết Lục hoàng tử đang muốn kéo cậu về chung thuyền với mình, cậu suy nghĩ một lúc rồi cười, nói: “Vậy thì cảm ơn điện hạ đã tin tưởng”.

 

Lục hoàng tử rất vui, nói: “Người đâu, đưa Đô thống Ngô đến đại doanh của đô thống”.

 

Người đi chuyển lời lúc nãy bước qua, nói với Ngô Bình với vẻ khách sáo hơn nhiều: “Mời Đô thống Ngô”.

 

Ngô Bình nói với mấy người Dương Quốc Hào: “Nếu mấy người các anh muốn kiến công lập nghiệp thì hãy đi cùng tôi”.

 

Mọi người nghiến răng rồi đều nói: “Chúng tôi sẽ mãi theo đại ca”.

 

Sau đó, mấy người họ lên một chiếc xe quân sự, đến đại doanh đô thống, người lúc nãy đến tìm Ngô Bình đích thân lái xe chở họ. Trên đường đi, anh ta cười, nói: “Đô thống Ngô, lúc nãy có gì đắc tội mong anh bỏ qua cho”.

 

Ngô Bình: “Không sao, anh cũng chỉ làm việc cho điện hạ thôi”.

 

Người đó nói: “Tôi là Phùng Thị Chương, là chân sai vặt bên cạnh điện hạ, Đô thống Ngô cứ gọi tôi cậu Phùng là được rồi”.

 

Ngô Bình: “Cậu Phùng, vị trí đô thống luôn để trống sao?”

 

Cậu biết rõ mỗi vị trí chỉ có một người, Lục hoàng tử chịu để cậu làm đô thống, tiếp quản mười lăm ngàn binh mã thì nhất định là do vị trí đó đang bị khuyết.

 

Phùng Thị Chương gật đầu: “Hai ngày trước, Mã đô thống của sư đoàn 7 đã tử trận, anh vừa hay bù vào vị trí của ông ấy”.

 

Trong quân đội của Đại Hạ, trưởng quan của sư đoàn là sư đô thống, gọi tắt là sư đô. Trên sư đoàn là quân đoàn, trưởng quan của quân đoàn là quân đô thống, gọi tắt là quân đô. Một số quân đoàn hợp lại thành một binh đoàn, quan chỉ huy của binh đoàn là đô đốc.

 

Ngô Bình: “Tôi vẫn còn là một sinh viên, để tôi làm sư đô e là tôi không thể nào nhận chức được”.

 

Phùng Thị Chương cười, nói: “Từ xưa đến giờ thiếu niên luôn có anh hùng, Đô thống Ngô khiêm tốn rồi. Hơn nữa, sư đoàn 7 đều là quân tinh nhuệ, sức chiến đấu rất mạnh”.

 

Xe nhanh chóng được lái đến chiến trường tiền tuyến với tiến bom đạn đùng đùng, sau khi thông qua một loạt các cuộc kiểm tra, cả nhóm người đã vào một hang núi ở sườn khuất nắng.

 

Hang núi được xây thành sở chỉ huy tạm thời, lúc này mấy quan chỉ huy đang nghiên cứu gì đó ở sa bàn điện tử, khi nhìn thấy nhóm người họ đến thì một trong số họ hỏi: “Các cậu đi đâu đó?”

 

Phùng Thị Chương lên tiếng: “Đây là Đô thống Ngô mới đến, các anh mau đến chào hỏi đi”.

 

Mọi người giật mình, thật ra trong số họ đã có người đại diện sư đô, không ngờ bên trên lại phái người mới đến nhanh như vậy, thế là họ thi nhau tiến về trước: “Chào đô thống đại nhân”.

 

Ngô Bình gật nhẹ đầu: “Các vị vất vả rồi. Mọi người hãy tự giới thiệu sơ về mình đi”.

 

Mấy người đó đều là quan chỉ huy dưới thất sư, có người quản lý mấy ngàn người, có người quản lý đơn vị riêng như trinh sát, tin tức, hậu cần,…

 

Sau khi Ngô Bình tìm hiểu sơ về tình hình của sư đoàn 7 thì nhìn sang sa bàn điện tử. Trên sa bàn điện tử, binh lực của quân địch đang từ ba hướng đổ về tiền tuyến, giành cao nguyên 335 với quân Đại Hạ.

 

Cao nguyên 335 là một ngọn núi địa hình dẹt, dễ thủ khó công, một khi cao nguyên thất thủ thì sư đoàn 7 ít nhất phải rút xa tám mươi kilomet. Ngược lại, nếu có thể giành được nó hoàn toàn thì có thể tiếp tục tiến về phía nam, giành nhiều lãnh thổ hơn, hoặc bất lắm thì cũng có thể giữ được vùng đất này, khiến quân địch không cách nào tấn công vào.

 

Lúc này, binh đao hai bên đang giằng co phía trên cao. Bởi vì đỉnh núi vốn là rừng rậm, địa hình phức tạp, nên không bên nào có thể đuổi được đối phương. Mã Sư đô của sư đoàn 7 tiền nhiệm cũng vì như vậy mà đã tử trận.

 

Ngô Bình hỏi: “Trận chiến trên cao này đánh bao lâu rồi?”

 

Tham mưu nói: “Bẩm báo Sư đô, đã hơn nửa tháng rồi, phía tôi cũng đã thương vong hơn ba nghìn người rồi”.

 

Ngô Bình nhìn sa bàn nói: “Cao nguyên nào ít nhất cũng phải một trăm kilomet vuông, đưa một trăm nghìn người vào cũng không đủ dùng”.

 

Cậu đi vòng vòng vài bước, nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả mọi người rút lui”.

 

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng thanh nói: “Sư đô, không thể!”

 

Vẻ mặt Ngô Bình nặng nề: “Sao, các anh muốn kháng lệnh? Mọi hậu quả đã bổn sư đây chịu trách nhiệm, mau chóng truyền lệnh!”

 

Mọi người đành chịu, chỉ đành truyền lệnh rút lui với các binh linh quyết chiến trên chiến trường.

 

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều rút khỏi cao nguyên. Phía nước Đồ Nha bên kia vui mừng, lập tức lại cử hơn trăm nghìn người tiến vào cao nguyên, chuẩn bị xây dựng công sự ở đây, chiếm lĩnh hoàn toàn cao nguyên 335.

 

Lúc này, Ngô Bình đã đổi sang quần áo võ quan của Sư đô thống, sau đó một mình đi lên cao nguyên 335. Tu vi của cậu cao, nên cũng không sợ gặp phải kẻ địch.

 

Cậu chỉ là dạo một vòng đã thi triển Đại Mộng Huyền Thiên Kinh, trên núi lập tức đầy sương mù che phủ trên từng tấc đất.

 

Toàn bộ sinh linh trong sương mù, một khi hít phải sương mù thì đều tiến vào ảo cảnh, sau đó sẽ mất kiểm soát mà tiến vào trong Huyền Thiên Mộng Cảnh của Ngô Bình.

 

Trong mộng cảnh mà Ngô Bình tạo ra, các binh lính chiến đấu gian khổ hơn nửa tháng này đều quay về quê hương dịu dàng, trong đó có vô số mỹ nhân và cả thức ăn ngon, còn cả chiếc giường êm ái. Vì thế, bọn họ hô hoán, tùy ý thả sức hưởng thụ, mãi đến khi vui chơi sức cùng lực kiệt rồi mới ngã lên giường mà ngủ.

 

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, tất cả quân địch trên núi đều chìm vào giấc ngủ, dù trùng độc có đâm chích bọn họ cũng không thức dậy.

 

Ngô Bình thời thời cơ cũng đã đến, rồi quay về tổng bộ chỉ huy, ra lệnh nói: “Tất cả mọi người tiến vào cao nguyên 335, đuổi bắt quân địch!”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement