Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O - Đồ Nam Kình

Ads
Bạch Đường hối hận rồi.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cậu nằm trên giường nhìn góc nghiêng của alpha, muộn màng mà hối hận, sao cậu có thể quang minh chính đại mà thả pheromone ra như vậy chứ, đáng lẽ là phải đợi đến khuya rồi lén lút mới đúng, từng chút từng chút một mà thấm vào.

Cũng không biết Tưởng Vân Thư có thấy khó hiểu hay không, có để lại ấn tượng xấu với anh không nữa?

Nhưng nhìn thái độ của alpha thì hình như cũng không có gì, còn cười nữa chứ, rốt cuộc Tưởng Vân Thư nghĩ gì nhỉ?

Hay là Tưởng Vân Thư xem cậu như em trai anh? Mặc dù trước đây từng gọi cậu là "bạn nhỏ" nhưng mà có cặp anh em trai nào mà cứ ôm ấp tới lui, tuy hồi đó alpha cũng không quá quen với việc tiếp xúc cơ thể nhưng từ sau khi bắt đầu huấn luyện giảm mẫn cảm thì đã dần quen hơn.

Liệu Tưởng Vân Thư có biết không nhỉ, Tưởng Vân Thư.

Từng suy nghĩ này đến suy nghĩ khác đều là Tưởng Vân Thư, Bạch Đường mơ màng nghĩ ngợi rồi ngủ mất.

Cậu cảm thấy mình chỉ mới chợp mắt một chút nhưng điện thoại trong túi lại rung lên, cậu vô thức ấn tắt. Nằm yên khoảng ba giây, cậu mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên trong mắt chính là sườn mặt của alpha.

Tưởng Vân Thư nằm ngửa, mặt hơi nghiêng về bên kia, Bạch Đường chỉ có thể nhìn thấy xương hàm sắc bén của alpha, cậu nhìn nhìn khoảng cách giữa hai người, lúc ngủ cách bao nhiêu thì lúc thức vẫn giữ nguyên như vậy.

Bạch Đường lại tiếc nuối, sao cậu lại ngủ ngoan như vậy chứ, nếu tư thế ngủ của cậu lộn xộn một chút thì có khi vừa mở mắt ra là sẽ nằm trong lòng bác sĩ Tưởng rồi.

Bạch Đường thầm thở dài, rón rén bước xuống giường, cầm điện thoại đi tới vườn hoa ở lầu hai, bắt đầu học từ vựng giống như Tưởng Vân Thư.

Nửa giờ tiếng sau, điện thoại của Tưởng Vân Thư cũng rung lên, anh ấn tắt rồi thuận tay sờ sờ bên cạnh mình.

Trống không.

Lại dậy sớm học từ vựng, Tưởng Vân Thư ngồi dậy bắt đầu tỉnh táo.

Mười phút sau, anh xuống giường đi vào nhà tắm, đưa tay lên ngửi thử, trên đó vương lại mùi hương ngọt ngào, còn có chút dính dính.

Nếu không biết thì còn tưởng rằng anh là một alpha có pheromone vị sữa đặc không chừng.

Vậy nên nửa tiếng sau Bạch Đường học xong từ vựng trở về, đúng lúc bắt gặp alpha thoải mái bước ra từ phòng tắm.

Một giọt nước trượt xuống từ xương quai xanh của Tưởng Vân Thư, Bạch Đường mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, "Chào buổi sáng bác sĩ Tưởng."

Cậu vừa nói vừa nhích lại gần, âm thầm thả ra một chút pheromone nữa, có thể dính lên người thêm một chút.

Alpha vô cùng mẫn cảm với pheromone của omega, Tưởng Vân Thư lấy một miếng dán ức chế, cúi đầu nhanh chóng dán lên tuyến thể, sau đó vỗ lưng Bạch Đường, khẽ nói: "Đừng nghịch nữa, đi thay đồ đi."

Chiêu trò nhỏ của Bạch Đường bị chọc thủng, cậu vờ như không có gì mà đi vào.

Đã có kết quả thi lần thứ hai của Trịnh Như Vân, thi lý thuyết hạng nhất, vấn đáp hạng hai, thế nhưng vẫn bị trượt như trước.

Sau cơn phẫn nộ thì chính là sự bất lực vô cùng, Trịnh Như Vân một lần nữa cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Cho dù Bạch Đường có ở bên cạnh an ủi thế nào thì cũng chẳng thể khiến đối phương lên tinh thần dù chỉ một chút.

Buổi tối tan học, Bạch Đường phiền muộn đi ra cổng trường, cậu nhìn qua cái cây thứ nhất ở bên phải, quả nhiên xe của Tưởng Vân Thư đã đỗ ở đó.

Sau khi xảy ra sự cố lần đó, Tưởng Vân Thư thà đợi cậu nửa tiếng chứ cũng không muốn đến muộn một phút.

Bạch Đường chầm chậm đi qua, lại thấy Lâm Bạch Trú bước từ trên xe xuống, cậu chạy qua chào hỏi: "Bác sĩ Lâm ạ."

Lâm Bạch Trú nói: "Bạch Đường à, tôi có mua mấy món đồ chơi cho Đường Đen đó, để ở trong xe hết rồi."

Phản ứng đầu tiên của Bạch Đường là nhìn qua Tưởng Vân Thư đang ngồi ở ghế lái, người nọ mỉm cười ý bảo cậu tự mình quyết định đi.

Bạch Đường đành phải lắc đầu, vội vàng xua tay, "Thôi ạ, em không nhận đâu."

Lâm Bạch Trú lập tức thay đổi sắc mặt, lấy lòng nói: "Bạch Đường à, cậu giúp tôi gọi Trịnh Như Vân ra nha?"

"Dạ?" Bạch Đường ngạc nhiên hỏi, "Bác sĩ Lâm không có số của Như Vân hả?"

Lâm Bạch Trú nói: "Cậu ấy không muốn gặp tôi."

Bạch Đường nhớ tới bộ dạng tiêu cực của Trịnh Như Vân rồi lại nghĩ tới dáng vẻ hăng hái khi gặp Lâm Bạch Trú của người nọ.

Có lẽ bác sĩ Lâm có cách thì sao?

Cậu nói: "Vậy để em thử xem sao? Nhưng mà do một số chuyện nên tâm trạng của Như Vân không được tốt lắm ạ."

Lâm Bạch Trú: "Tôi biết rồi."

Chuông điện thoại vang lên mấy chục giây mới được bắt máy, giọng nói ủ rũ của Trịnh Như Vân truyền đến: "Bạch Đường hả? Sao vậy?"

"Như Vân ơi," Bạch Đường nhìn Lâm Bạch Trú, Lâm Bạch Trú gật đầu, "Giờ bác sĩ Lâm đang ở kế bên tôi, anh ấy nói muốn gặp cậu một chút."

Bên kia lặng im vài giây, "Lâm Bạch Trú đang ở cạnh cậu?"

Trịnh Như Vân nói: "Mở loa đi."



Bạch Đường sửng sốt rồi làm theo: "Mở rồi."

Sau đó, giọng nói lạnh nhạt của Trịnh Như Vân vang lên giữa hai người: "Alpha cút hết đi."

Lâm Bạch Trú: "..."

Lâm Bạch Trú hít sâu một hơi: "Trịnh Như ———"

Cúp máy.

Lâm Bạch Trú: "..."

Hắn hỏi Bạch Đường: "Cậu ta còn ở trong trường hả?"

Rốt cuộc Bạch Đường cũng thấy sự gay gắt giữa hai người, "Sao ạ? Vâng."

"Cũng được." Lâm Bạch Trú xắn tay áo, "Vậy tôi chờ ở đây, tôi không tin cậu ta sẽ qua đêm trong trường."

Bạch Đường không quá hiểu Lâm Bạch Trú, vậy nên cậu có chút lo lắng cho Trịnh Như Vân, cậu khuyên can, "Không, không ổn đâu bác sĩ Lâm ơi, một alpha như anh lại canh trước cổng trường omega thì giống như mấy kiểu kia lắm."

Cuối cùng Lâm Bạch Trú cũng bất lực trở về.

Tháng sáu, dưới sự ôn tập của Tưởng Vân Thư, Bạch Đường tham gia kì thi đại học.

Ngày đó, Bạch Đường căng thẳng đến chân run run, "Bác sĩ Tưởng ơi, anh, anh kiểm tra lại xem em đem đủ đồ chưa ạ? Em sợ em quên mất."

Đã kiểm tra 16 lần rồi, thế nhưng Tưởng Vân Thư vẫn cầm lấy kiểm tra thêm một lần nữa: "Đủ hết rồi, cậu đừng căng thẳng."

Nhưng việc này sao có thể nói không run thì sẽ không run nữa chứ, đợi đến khi rào chắn mở ra, hai người bước xuống xe, Bạch Đường hít một hơi thật sâu rồi nhấc chân đi vào trường.

"Bạch Đường." Tưởng Vân Thư gọi cậu lại.

Bạch Đường cứng đờ quay đầu: "Dạ?"

Tưởng Vân Thư đặt tay lên đầu Bạch Đường, anh biết cậu không tin tưởng chính mình nên anh sẽ khiến cậu tin tưởng anh, dù sao cũng là học trò mà anh đã ôn tập mấy tháng nay: "Bạch Đường này, cậu cứ làm như bình thường thôi, nhất định sẽ đậu, cậu không tin tôi sao?"

Bạch Đường đáp: "Em tin mà..."

Tưởng Vân Thư nói: "Tôi ở ngoài đây đợi cậu, đừng sợ."

Anh mỉm cười làm động tác xé giấy ghi chú, sau đó dán lên trán Bạch Đường: "Bùa phù hộ của bác sĩ Tưởng đấy."

Trong mắt Bạch Đường chỉ toàn hình ảnh mỉm cười của Tưởng Vân Thư, cảm giác căng thẳng đã biến thành một loại hồi hộp khác, trái tim đập liên hồi, cậu thẳng cổ đỏ ứng, nói: "Vậy anh ở yên đây nha, đừng đi đâu hết để em ra là thấy anh liền."

Tưởng Vân Thư bật cười: "Ừm."

Bạch Đường nắm chặt bóp viết trong suốt trong tay, bên trong ngoại trừ thẻ dự thi và chứng minh thư thì còn có bút và tẩy mà Tưởng Vân Thư đã từng dùng khi thi thạc sĩ.

Tháng 7, công bố kết quả thi đại học.

Vẫn là chiếc máy tính đó, vẫn là cái bàn đó, vẫn là Tưởng Vân Thư ngồi ở phía trước, Bạch Đường đứng phía sau.

Bạch Đường cúi người úp mặt vào lưng alpha, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tưởng ơi, bao nhiêu điểm ạ?"

Yết hầu Tưởng Vân Thư lên lên xuống xuống, tay cầm chuột, ngón trỏ vẫn chưa nhấp vào: "Đợi một chút."

Hai phút trôi qua, Bạch Đường đợi lâu đến nỗi trái tim như muốn nổ tung, "Bác sĩ Tưởng! Sao rồi ạ? Thấp lắm hả? Sao anh không nói gì hết vậy?"

Một tiếng "Tích" vang lên.

Tưởng Vân Thư mở to mắt nhìn thẳng vào màn hình, giao diện đang thay đổi.

"621" Tưởng Vân Thư thấp giọng đọc lên rồi chợt lớn tiếng gọi, "Bạch Đường này! Đậu rồi."

Lúc này Bạch Đường mới mở mắt ra, cậu như nhảy cẫng lên từ bờ vai rộng lớn của alpha rồi chạy tới trước màn hình, sau khi thấy rõ con số thì đột nhiên xoay người lại ôm lấy Tưởng Vân Thư: "A a ———!"

Bây giờ Bạch Đường mới thả lỏng được.

Tối đó hai người không hề khiêm tốn mà nấu một bữa tiệc lớn, cậu hưng phấn nói: "Bác sĩ Tưởng ơi! Ăn đại đi ạ!"

Cuối cùng hai người cùng đứng trong bếp dùng màng bọc thực phẩm bọc đồ ăn lại để vào tủ lạnh.

Bạch Đường thật sự có chút hưng phấn quá độ, chạy theo Đường Đen từ lầu hai xuống lầu một rồi từ lầu một ra vườn hoa.

Tưởng Vân Thư không thể không chặn đường, ôm lấy Bạch Đường đang điên cuồng phấn khích: "Bạch Đường bình tĩnh chút đã, đi tắm trước đi, khuya rồi."

Cho dù đang kích động nhưng bác sĩ Tưởng đã nói thì Bạch Đường vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Nhưng mà Bạch Đường ở trong nhà tắm nửa tiếng vẫn chưa ra, mà Tưởng Vân Thư lại muộn màng phát hiện Đường Đen cũng không thấy bóng dáng đâu, anh mới cảm thấy hình như không ổn thật.

Bước lên lầu hai, lúc đến gần nhà tắm thì anh nghe thấy tiếng leng keng xen lẫn tiếng cười, còn có tiếng kêu của Đường Đen.



Thôi, Tưởng Vân Thư lắc đầu, Bạch Đường vui là được rồi.

Ngay cả anh cũng không nhận ra khóe môi mình cũng đã cong lên từ lúc nào.

Chơi đùa đến tận hơn 12 giờ, cún cũng đã đi ngủ, Bạch Đường mới luyến tiếc đi vào phòng.

Tưởng Vân Thư đang chuẩn bị cho kỳ thi lấy chứng chỉ y, cũng không ngẩng đầu lên: "Rửa mặt chưa?"

"Rồi ạ!" Bạch Đường ngả người xuống giường, cả người lún xuống.

Tưởng Vân Thư nói: "Ngủ đi, khuya rồi."

Bạch Đường vâng dạ nằm xuống, ngoan ngoãn đắp chăn ngay ngắn.

Khung cảnh yên tĩnh rất thích hợp cho việc học tập, nếu không có ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt kia.

Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ mà dừng dừng bút: "Bạch Đường à."

Bạch Đường lập tức nhắm mắt lại: "Bác sĩ Tưởng nhớ ngủ sớm một chút ạ!"

Khi tiến vào trạng thái thì lực chú ý của Tưởng Vân Thư hết sức kinh người, sau khi làm xong một bộ đề thì kim đồng hồ trên tường đã gần đến số 2.

Tưởng Vân Thư theo thói quen mà nhìn sang phải, đột nhiên sửng sốt.

Bạch Đường thấy Tưởng Vân Thư nhìn qua thì khẽ rướn cổ, híp mắt cười với alpha, còn nhìn thấy được hàm răng trắng tinh.

Tưởng Vân Thư: "... Cậu đó."

Bạch Đường vỗ vỗ bên cạnh: "Bác sĩ Tưởng nhanh đi ạ."

Tưởng Vân Thư đi xuống lầu rót đầy ly nước rồi để lên tủ đầu giường, sau đó đi qua bên kia, "Tôi tắt đèn đây."

Căn phòng chìm vào bóng tối.

Bạch Đường nằm nghiêng về phía alpha, cậu phát hiện tư thế ngủ của Tưởng Vân Thư gần như đều là nằm ngửa, mặt còn hướng về phía bên kia.

Cậu nắm tay trước ngực, nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Tưởng ngủ ngon nha."

Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Vân Thư ngủ cùng với Bạch Đường vẫn còn thức, anh có chút mất tự nhiên, "Ừm, cậu ngủ ngon."

Đôi mắt dần quen với bóng tối, Bạch Đường chớp chớp mắt, dáng vẻ của alpha từ từ hiện ra.

Rất đẹp, có ngắm bao nhiêu lần cũng không đủ.

Ánh mắt cậu cứ như máy quét mà nhìn từ trán xuống cằm alpha.

Xương hàm của bác sĩ Tưởng thật sự rất sắc, mũi cao, môi cũng rất đẹp, đặc biệt là lúc nói chuyện với cậu, ngay cả cấu tạo lỗ tai cũng rất đặc biệt.

Muốn hôn một cái có được không nhỉ?

Mùi sữa đặc dần tản ra, thế mà bản thân omega vẫn còn chưa biết.

Chắc là bác sĩ Tưởng vẫn chưa ngủ đâu, hay là đợi anh ấy ngủ rồi hôn nhỉ? Một chút thôi, nhẹ là được.

Bạch Đường nhúc nhích, đầu gối đụng phải tay của Tưởng Vân Thư phát ra tiếng sột soạt.

Hay là nắm tay? Cũng muốn nắm tay nữa.

Được không nhỉ? Bình thường hai người ở bên ngoài cũng nắm tay, vậy đi ngủ chắc cũng nắm tay được mà?

Đêm tối như tiếp thêm sức mạnh cho con người, đa sầu đa cảm nhưng kích động, đặc biệt đối tượng là omega đang phấn khích vì mới thi đại học xong, điểm cũng không tệ lắm, vậy nên tình huống càng thêm nghiêm trọng.

Bạch Đường nín thở, đầu ngón tay căng thẳng từng chút một đẩy chăn ra, không khí lạnh chạm vào, cậu dừng một lại rồi lại nhẹ nhàng nhấc chăn của Tưởng Vân Thư lên.

Khuôn mặt Bạch Đường đều đang dùng sức, cách vài giây lại liếm đôi môi khô khốc.

Nhanh, nhanh chạm vào đi... Bạch Đường căng thẳng cắn răng, mới, mới chạm vào rồi sao?

Hai bàn tay như gần như xa, muốn chạm vào nhưng lại không thể.

Tiếc là lúc sắp chạm vào, Bạch Đường lại lùi bước.

Lỡ như bác sĩ Tưởng hất tay mình ra thì sao? Lỡ như thật ra bác sĩ Tưởng không có cảm tình với mình thì sao? Lỡ như bác sĩ Tưởng phát hiện ra tình cảm của mình thì quyết định cách xa mình thì sao?

Vẫn nên từ từ thôi, cẩn thận vẫn hơn.

Bạch Đường mím môi, nhất thời ủ rũ, đang định lặng lẽ rút về thì ———

Tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, nói: "Ngoan, ngủ đi."

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement