Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)

Ads

Từ lời nói của mễ bà Tần và đạo sĩ Trương, tôi dường biết cái gọi là quan tài rắn có liên quan với tổ tiên nhà họ Long, nhưng không ngờ lại có cái tên kêu thế này.

Mãi không châm thuốc được, nên bác vứt thuốc luôn, phất tay với người trong tộc ở bên cạnh.

Hai người trong tộc lập tức quơ gậy gỗ ép tôi nhảy xuống.

Tôi biết có Mặc Dạ nên trong lòng yên tâm không ít, dưới cơn mưa gỗ bay lượn, chỉ đành nhảy xuống mộ tiếp, muốn gài lời bác: “Tại sao lại có tên quan thành rồng?"

"Nguyện vọng lớn nhất của rắn là thành rồng, con rắn đó chết nhiều năm thế mà vẫn sống trong quan tài rắn, đương nhiên mà muốn nhờ quan tài rắn thành giao hóa rồng!" Bác đứng bên mộ, giải thích với tôi.

Rồi vẫy tay với hai người trong tộc: “Trói chặt vào."

Tôi nhất thời sợ hãi định nhảy cẫng lên, nhưng người trong tộc bên cạnh lại gõ mạnh lên trán tôi.

Lần này tôi không kịp đề phòng, cảm thấy đầu vừa vang lên tiếng "âm", rồi mắt nổ trùng phát sáng, choáng váng bất tỉnh.

Hai người trong tộc cùng nhảy xuống, trói chặt chân tay tôi.

Tôi đi hơn nửa ngày trời, chưa cơm nước gì, thêm nữa ban nãy sợ hãi chạy loạn một hồi, rồi bị gậy gõ ngay đầu nữa thì nào còn sức vẫy vùng.

Chẳng bao lâu tay chân đã bị trói chặt, lần này thì trói thành nút thắt không thể gỡ ngay trước mặt tôi.

"Long Duy, thật ra đạo sĩ Trương nói sai rồi, cháu không trốn được đâu. Chỉ cần cháu nằm vào trong quan tài rắn thì ba mẹ cháu sẽ không sao đâu." Bác cúi đầu nhìn tôi.

Trầm giọng nói: “Thôn dân thôn Hồi Long sẽ cảm ơn cháu. Đợi đến khi cháu dẫn quan tài rắn xuất hiện, bác thấy quan tài rắn rồi thì sẽ biết bí mật của quan tài rắn thôi. Quan tài rắn chẳng dùng để chôn rắn nữa, chôn người mình thì đúng là càng tốt."

"Người sống bị chôn trong quan tài rắn, cháu nói xem hiệu quả có giống con rắn chết đó không? Có khi nào sẽ hiệu lệnh được rắn, hoặc là che chở con cháu?" Hai mắt bác phát điên nhìn tôi.

Tôi chợt nhớ đến ba của bác là ông ba, nghe nói bị trúng gió mà nằm liệt giường hai năm rồi vẫn chưa khỏe.

Thế nên bác định chôn sống ông ấy trong quan tài rắn sao?

Sau khi hai người trong tộc trói chặt tôi thì bò ra khỏi mộ, ra hiệu bảo bác đi được rồi.

Cả ngôi mộ trở nên yên tĩnh, lúc này tôi mới nâng cổ tay lên, nhìn vòng ngọc rắn đen trên tay: “Mặc Dạ?"

Lần này Mặc Dạ xuất hiện trong mộ, nhẹ nhàng ấn lên thì sợi dây trên người tôi lỏng ra: “Bác của em đứng trong rừng canh chừng, bọn họ còn mang theo rất nhiều thứ."

Nói cách khác, nếu tôi chạy ra ngoài thì chắc chắn bác sẽ ngăn tôi lại.

"Anh có thể giúp tôi không?" Tôi kéo sợi dây ra, không dám ló đầu lên, sợ bị nhóm người bác nhìn thấy: “Giúp tôi cứu ba mẹ tôi."

Tuy bây giờ hắn không có thân rắn, nhưng vòng ngọc rắn đen này có thể di chuyển được.

Với kinh nghiệm bắt rắn nhiều năm của ba tôi, chỉ cần không bị trói thì sẽ chạy được.

Mặc Dạ nhìn tôi, ánh mắt nặng nề, giơ tay sờ lên vết thương trên trán tôi.

Ngón tay hắn lạnh như ngọc, nhẹ nhàng sờ lên, tôi cảm thấy cơn đau trên trán không rõ ràng như ban nãy nữa.

Giống như đã được chườm đá nên đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác nóng ran trong người cũng khá hơn nhiều.

"Không kịp nữa, nó đến rồi." Ngón tay của Mặc Dạ rời khỏi tay tôi, kéo tôi chậm rãi quay đầu lại.

Thấy trên mộ có một người mặc đồ trắng đang đứng, tung bay như tiên ông, cúi đầu nhìn chúng tôi: “Mặc Dạ, đã lâu không gặp."

Giọng nói của hắn ta trong trẻo như tiếng ngọc rơi xuống bàn, nhưng ánh mắt âm u lạnh lùng, khi nhìn về phía tôi thì đồng tử liên tục co lại.

"Long Duy, ta là Liễu Đông Phương." Hắn ta mỉm cười nhìn tôi, đầu giống như rắn, hơi nghiêng nghiêng: “Trán bị thương sao?"

Tôi nghe Mặc Dạ nói đó là một con rắn, không ngờ lại là người.

Vẫn là một người cười tươi rói, nhất thời không xác định được có phải là con rắn xảo quyệt âm hiểm, vô cùng bỉ ổi đó không...

Nghiêng đầu nhìn Mặc Dạ, Mặc Dạ lại gật đầu với tôi.

Liễu Đông Phương lại cười ha ha: “Bác của ngươi muốn quan tài rắn sao?"

Tôi sửng sốt, cảm thấy hình như có thứ gì đó đang dâng lên từ phần dưới cỏ.

Rồi tiếp đó là trời nổi gió ào ào, gió thổi khiến lá bay xào xạc, tia chớp lập lòe hiện lên, nhưng cũng không có tiếng sấm.

Tôi cúi đầu nhìn cỏ dại dưới người, muốn nhìn rõ rốt cuộc cái gọi là quan tài rắn là cái gì, nhưng cỏ sâu quá, đồ phía dưới nổi lên quá chậm nên không thấy được.

Mặc Dạ vội vàng ôm lấy tôi, nhảy ra khỏi mộ, nhìn Liễu Đông Phương: “Ngươi cần gì phải tiếp tục tạo sát nghiệp?"

"Có thù thì báo thôi." Liễu Đông Phương nghiêng đầu, nhìn rừng cây đối diện rồi há miệng lè lưỡi.

Nhìn lưỡi rắn phân nhánh tràn ra khỏi miệng hắn, giờ tôi chẳng nghi ngờ nữa, hắn ta chính là con rắn đó.

Xà tín rít lên, trong rừng cây đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Mặc Dạ về lại vòng ngọc rắn đen, nhẹ giọng nói với tôi: “Tìm cơ hội chạy."

Trên mặt Liễu Đông Phương lại nở nụ cười âm hiểm, nghiêng đầu nhìn tôi: “Ngươi trúng dâm độc của rắn, nếu không giao hợp với ta thì càng ngày ngươi càng khó chịu. Mặc Dạ không giải độc cho ngươi được!"

Tôi chậm rãi lui ra sau, cách xa hắn ta một chút, lúc này gió nổi mạnh hơn, mây đen ập đến, tia chớp như từng con rắn nhỏ tùy tiện qua lại trên không trung.

Nhưng dường như đồ trong mộ vẫn đang nổi lên, nhưng vẫn chưa xuất hiện.

Một thân áo trắng của Liễu Đông Phương bị gió thổi tung bay, khi tôi định từ từ lui ra thì đột nhiên nghe một hồi tiếng gõ "thùng thùng" gì đó.

Rồi bác của tôi dẫn theo một đám người kê một cái hòm thủy tinh đi ra: “Liễu Đông Phương, mày xem đây là cái gì?"

Bác vừa nói xong thì xung quanh xuất hiện không ít người, cầm tre tre gậy gộc, trên người treo dây pháo.

Trong cái hòm thủy tinh của bác là một con rắn trắng toàn thân bị thứ gì đó đóng lên bảy tấc, trên thân rắn cũng bị đóng mấy cái đinh.

"Đưa quan tài rắn ra đây." Bác cầm một cây đinh đồng, nhìn Liễu Đông Phương: “Tao chỉ cần quan tài rắn, mày có thể đưa Long Duy và thân rắn của mày đi."

Tôi không ngờ bác ác đến thế, rõ ràng đến giờ phút này rồi mà vẫn lấy tôi ra đặt cược.

Xoay người định chạy ra ngoài, nhưng dõi mắt nhìn quanh, hình như người cả thôn đều ở đây, những người đó cầm sào tre, một tay còn cầm một thứ như cái dùi, lấy thứ đó gõ lên sào tre.

Mọi người cùng gõ lên sào tre, phát ra tiếng vang rỗng tuếch.

Tôi nhớ ba tôi từng nói, đây là cách thức xưa cũ trong thôn, gọi là đánh rắn.

Đánh rắn dùng một một sào tre, dùng sào tre đâm xuống, dù không đánh chết thì sào tre cũng bị vỡ, mảnh tre dùng để kẹp da rắn, rắn không chạy được, rồi tiếp tục lấy mũi nhọn đâm lên, đóng đinh lên mặt đất, rắn hết cách chạy thoát.

Còn tưởng đó là ba tôi khoác lác, nhưng lúc này thấy cả thôn cầm tre, tôi mới biết đây là thật.

Tiếng gõ tre vang lên, bầy rắn bị dọa sợ phải tản ra.

Liễu Đông Phương chỉ nhìn thân rắn của mình bị vây trong hòm thủy tinh thì giận đến mức mắt híp lại: “Năm đó các ngươi lừa Long Tư Hàng đánh chết ta đang lột da, sau đó nhờ phù ấn bằng chu sa để dẫn thiên lôi rồi tẩu tán hết vàng bạc chôn trong quan tài đó, thế mà vẫn chưa đủ sao? Giờ còn muốn cả quan tài rắn?"

Dường như Mặc Dạ nặng nề thở dài, rồi nói với tôi: “Lát nữa tìm cơ hội thích hợp, ta đưa em trốn."

Tôi không ngờ được năm đó quan tài gì đó bị sét đánh là do người gây ra?

"Mày ăn nhiều con gái nhà họ Long thế rồi, lấy vàng bạc trong quan tài thì có sao chứ? Đáng hận là quan tài đó không phải là quan tài rắn." Dường như bác rất tức giận.

Gõ mạnh lên hòm thủy tinh: “Mày bảo Long Duy đưa quan tài rắn qua đây, rồi cầm hòm rương thủy tinh có thân rắn của mày về, thế nào?"

"Ngươi đang đổi chác với ta đấy ư?" Liễu Đông Phương cười ha ha, ngẩng đầu nhìn tia chớp xuất hiện trên trời: “Các ngươi tưởng ta không có thân rắn thì sẽ sợ sao?"

Người bác này, trước đây tôi không có cảm giác gì, nhưng lần này rõ ràng thấy được, làm việc thì thủ đoạn ác độc, không cho đường sống.

Đầu tiên ông ta ổn định tôi, lợi dụng thời gian bắt ba mẹ tôi, biết rõ tôi tìm đạo sĩ Trương nhờ giúp đỡ thì cũng không cản tôi, mà lại bắt Trương Ngọc Chi đi, để kế hoạch không bị rối loạn.

Rõ ràng là chị họ lớn hơn tôi một tháng tuổi nhưng không bị chôn trong quan tài rắn, mà lại đổ lên đầu tôi, rõ ràng năm đó cũng là do ông ta cả.

Bây giờ ông ta dám uy hiếp Liễu Đông Phương, chắc chắn là có kế hoạch cả rồi.

Quả nhiên, khi Liễu Đông Phương nổi giận thì bác nhặt chai rượu bên cạnh lên rồi đổ thẳng vào trong hòm thủy tinh.

Chẳng biết đó là loại rượu gì mà vừa đổ vào hòm, tuy con rắn đó bị đóng đinh nhưng vẫn đau đến mức cả đầu lần đuôi đều ngóc lên.

Dường như Liễu Đông Phương cũng thấy đau, tức giận cười lạnh.

Rồi bỗng vung tay lên: “Quan tài rắn đây, ngươi qua đây!"

Hắn ta vung tay lên, một thứ chui lên khỏi mặt đất, xuất hiện.

"Quan tài rắn... Quan tài rắn...." Bác rất kích động, ngay cả hòm thủy tinh cũng chẳng thèm để ý nữa mà đi lên trước mấy bước.

Thôn dân vây quanh bên ngoài cũng vội vàng đến gần.

Tôi nghe tiếng đất xới lên, thấy quan tài rắn xuất hiện nên thôn dân tạo ra lỗ hổng bèn co giò chạy.

Tôi có để ý quan tài rắn gì đâu, tôi chỉ muốn đi cứu ba mẹ tôi thôi.

"Long Duy." Nhưng Liễu Đông Phương lại thẳng người, ngăn tôi lại.

Nhưng hắn ta vừa tới trước người tôi thì vòng ngọc rắn đen trên cổ tay tôi bay ra, rời khỏi tay tôi rồi lập tức biến to, quấn lấy Liễu Đông Phương.

"Chạy!" Mặc Dạ nặng hề hét lên, con rắn đen đó lập tức quấn ngã Liễu Đông Phương: “Long Duy, chạy!"

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement