Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)

Ads

Một con trăn vàng, cứ như vậy ở trước mặt chúng tôi biến thành một con người. Còn là một người đàn bà.....

Việc này làm cho chúng tôi tức khắc nghĩ đến những cái thứ kia nửa người nửa rắn ở trong gầm cầu, và cả những con chó, con mèo cũng từ từ biến thành rắn.

Người đàn bà kia đang đau đớn từ trong da rắn từng chút từng chút bò ra ngoài, giơ tay lên muốn bám vào chân Mặc Dạ, muốn cầu cứu Mặc Dạ.

Nhưng khi vừa vươn tay, tay của bà ta tựa như còn rất ngắn, làm sao cũng vươn không đủ dài, chỉ có thể từ từ cẩn thận nhích dần lại.

Tay của bà ta ngắn ngủn giống như tay của thằn lằn, bà ta thậm chí còn không thể thò đầu ra. Tôi và Tiêu Tinh Diệp trợn mắt há mồm khi trông thấy cảnh tượng quái lạ này, hoàn toàn không biết chuyện này là như thế nào.

Lưu Thi Di giống như hoàn toàn không thèm để ý tới việc chúng tôi chứng kiến sự việc này, ánh mắt của cô ta ngay cả nhìn cũng không nhìn người đàn bà kia lấy một cái.

Chờ máy tính khởi động xong, sau đó trườn lên giường chậm rãi nằm trên đó, kỳ thật bên dưới tấm chăn của cô ta có rất nhiều rắn.

Cô ta nhìn người đàn bà kia đang cố gắng nỗ lực bò ra từ trong da con rắn màu vàng, cũng tùy ý để bà ta cầu cứu Mặc Dạ. Mà Lưu Đông đang đứng ở cửa phòng, ánh mắt nhìn người đàn bà kia mang theo đau khổ, từ từ lùi lại. “Cứu tôi!” Người đàn bà đó không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Đông, khàn giọng nói: “Lưu Đông, cứu tôi”

Lưu Thi Di thong thả cùng rắn ngóc đầu lên nhìn, nhìn chằm chằm người đàn bà kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Dạ: “Bà ấy muốn anh cứu bà ấy đó, xà quân không chịu cứu sao?”

Lúc này giọng nói của cô ta không còn giống như thanh âm của rắn rít lên nữa, mà giọng nói bây giờ trở nên lạnh lùng. Ngay khi cô ta nói, xương quai xanh của tôi đột nhiên có cảm giác đau đớn như bị kim đâm. Dường như có vô số cây châm đồng thời châm vào đó, đau tới mức tôi cúi đầu rít một hơi. Lưu Thi Di liếc mắt nhìn sang tôi: “Long Duy, tôi đã từng gặp cô, nhưng cô không nhận ra tôi. Tôi vô cùng ngưỡng mộ cô” Khi cô ta nói những lời này, ánh mắt híp lại, đồng tử dĩ nhiên hoàn toàn giống với rắn.

Đồng thời, người đàn bà đang cố gắng nỗ lực từ trong da của con rắn màu vàng kia có thể bò ra ngoài, tựa hồ trượt về một chút, tức khắc lại bị nhốt trở lại trong da rắn.

Trong chớp mắt, da của con trăn kia khép lại. Dường như có âm thanh đau đớn không ngừng hét lên từ trong da rắn vàng ra ngoài, theo đó lại biến trở về thành một con

trăn vàng y như cũ. Lưu Thi Di phun ra lưỡi rắn, khàn giọng nói ra hai tiếng gì đó.

Ánh mắt của con trăn vàng kia mang theo đau đớn nhìn Lưu Đông đang đứng ở cửa phòng còn mang theo khẩn cầu nhìn Mặc Dạ.

Nhưng lại chậm rãi bò tới bên giường Lưu Thi Di , cũng như ban ngày, không nhúc nhích nằm rạp ở bên cạnh Lưu Thi Di . Nhìn qua tựa hồ rất mệt mỏi, cũng giống như đã không còn muốn lưu luyến. Lưu Thi Di quay sang, mặt cô ta dán vào con trăn, vô cùng thân mật cọ cọ, giống như thật thân thiết.

Nhưng sau đó quay đầu nhìn tôi nói: “Hiện tại cô cũng nhìn thấy rồi, trên lưng tôi quả thực đang đeo một cỗ tà quan, nó ở ngay dưới giường của tôi. Nhưng tôi không muốn động thủ với cô, Long Duy, cô đi đi”

Cô ta nói xong, nhìn sang Mặc Dạ: “Tôi cũng biết anh là Mặc Dạ. Tôi cũng biết chuyện mà mấy người làm, trước khi Mâu Tổng chết, tôi đã cảm giác được rồi”

“Ông ta vẫn luôn muốn A Lệ sống trở lại, nhưng mà quan tài rắn bắt đầu cướp đoạt cơ hội sống, ông ta không còn hy vọng nữa, vì vậy ông ta chỉ muốn chết cùng A Lệ” Lưu Thị Di dựa sát vào con trăn màu vàng kia, nhìn Mặc Dạ nói: “Nhưng tôi không muốn chết, mấy người cũng không giết được tôi”

Cô ta nói đoạn, dùng lực véo thật mạnh vào da con rắn màu vàng kia, rắn màu vàng đau đến nỗi đuôi rắn đều cuộn tròn lại nhưng lại không dám động.

Ánh mắt của Lưu Thi Di cực kỳ hâm mộ nhìn sang tôi: “Lúc trước tôi từng ở nhà cô một đêm, nhưng cô không nhìn thấy tôi.”

“Buổi tối ngày đó, cha của cô đi đón cô ở lớp tự học buổi tối, mẹ cô ở nhà nấu bữa ăn khuya đợi cô. Bữa tối ngày đó ăn mì, bà đun trước một nồi canh nóng, khi cha của cô bắt đầu ra khỏi nhà thì bà ngồi nhặt rau xanh, đun nước dùng”

“Đợi cha cô đón cô về, mới bắt đầu bỏ mì vào nồi, sau đó chiến thêm một quả trứng, thêm vài cọng rau xanh, cuối cùng khi đã hoàn tất, đúng lúc cô cũng tắm rửa xong, bà mang lên phòng cho cô.” Mặt Lưu Thi Di vẫn không ngừng cọ vào con trăn màu vàng đó.

Dường như có một khao khát kỳ lạ, cô ta quay đầu nhìn tôi cười cười: “Tối đó, mẹ cô cũng nấu cho tôi một bát mì giống như cô, lòng đỏ trứng gà thật sự rất thơm, sợi mì rất mềm, nước canh xương hầm rất ngọt, là món ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn."

“Nhưng cô phàn nàn, cô nói lại là mì sao, thật chán, ăn khuya rất dễ dàng bị mập. Nhưng cô không biết, mẹ của tôi chưa từng nấu mì hay chiên trứng cho tôi ăn” Lưu Thi Di nói đoạn, tàn nhẫn véo chặt con trăn màu vàng đó, ánh mắt nhìn con trăn màu vàng đều là đau khổ tận cùng, tới khi thân rắn cuộn tròn chặt lại, cô ta mới yếu ớt dựa vào trên giường. Quay đầu nhìn Lưu Đông: “Bắt đầu ăn đi” Sắc mặt Lưu Đông bình thản đứng ở cửa, vội đi tới cửa phòng đối diện, cầm mấy cái tô lớn ở trên mặt bàn đi ra. Trước mặt tất cả đều là thức ăn sống, con cóc, con chuột, hoặc là vảy bùn gì gì đó. Ông ta cũng không dám tiến vào phòng, chỉ dám đứng ở cửa đẩy vào trong.

Sau đó lùi ra ngoài, trầm mặc nhìn những con trăn trên giường, dưới giường đang thi nhau trườn ra, bắt đầu ăn vồ vập. Mắt nhìn thấy có rắn bò ra ở dưới gầm giường, Tiêu Tinh Diệp gấp tới độ lùi ra phía sau.

Tôi kéo Mặc Dạ, ánh mắt ngưng trọng nhìn Lưu Thi Di đang nằm rạp ở trên giường, máy tính lúc này đã khởi động xong rồi, nhưng vẫn chưa tiến vào trực tiếp. Dường như cô ta cũng không vội, chỉ giơ tay vỗ về con rắn màu vàng kia, quay đầu nhìn tôi nói: “Tôi thực sự rất cảm ơn cha cô."

Tôi nghe xong thì đứng ngâyngốc, nhưng đã bị Mặc Dạ kéo ra ngoài.

Trong phòng, tựa hồ đều là rắn đang ăn bữa ăn của chúng, mà những món ăn kia chẳng mấy chốc chúng đã ăn hết sạch, sạch sẽ sáng bóng! Lưu Thi Di sử dụng móc sắt, câu tô thức ăn ở bên ngoài vào trong phòng.

Trong không khí nồng đậm mùi rắn, Lưu Thị Di an nhiên nằm ở trên giường cùng với con trăn vàng kia, lúc trước nó đột nhiên biến thành người nhưng có vẻ cô ta cũng không thèm để ý. Mặc Dạ cũng không ra tay với cô ta, mà kéo chúng tôi xuống tầng.

xuống tới nơi mới nhìn tôi nói: “Bây giờ cảm giác được rồi chứ? Ở bên trong giường có một cỗ tà quan, những con rắn kia đều đang bảo vệ tà quan đó.”

“Nhưng trong tà quan đó phải táng cái gì mà đúng không?” Tôi nhớ lại tình huống trên chiếc giường kia, căn bản không hề có, những con rắn ở đó vẫn còn sống mà.

“Táng rồi” Mặc Dạ lắc đầu, trầm giọng nói: “Đó là thứ rất quan trọng đối với Lưu Thi Di”

“Không phải là táng con rắn màu vàng kia đó chứ?” Tiêu Tinh Diệp chỉ lên tầng, ra hiệu chỉ tay: “Có hai loại, và một loại là người”

“Cậu nhìn người kia, đó là mẹ của Lưu Thi Di, là vợ trước của tôi” Lưu Đông chậm rãi đi xuống, sắc mặt bình tĩnh như cũ, mắt nhìn chúng tôi nói: “Hiện giờ, mấy người biết vấn đề nghiêm trọng rồi đi”

Ông ta nói rất nhỏ, mắt nhìn chúng tôi nói: “Tôi biết cô là con gái của Long rượu rắn cho nên tôi mới tìm đến cô, Nhưng có vẻ cô cũng không đối phó lại nó, có đúng không?”

Giọng nói của Lưu Đông rất bất đắc dĩ, không biết phải làm sao, sau đó dựa vào tường chậm rãi ngồi xuống: “Tôi không biết khi nào thì nó cũng biến luôn tôi thành rắn nữa, tôi không chờ thêm được nữa rồi.”

Những con rắn đó vốn dĩ không phải là rắn, đó chẳng qua là bởi vì do Lưu Thi Di đã vận dụng tà thuật gì đó mới biến người hoặc thứ khác trở thành rắn mà thôi.

“Trước tiên ông phải nói cho chúng tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi mới biết phải làm sao để giải quyết” Lúc này Tiêu Tinh Diệp lại tò mò, mơ hồ hỏi: “Cô ta không phải là con gái của ông sao? Đang tốt đẹp làm sao lại trở nên như vậy? Và

cả mẹ của cô ta nữa, vì sao cũng biến thành rắn vậy?”

Mặc Dạ chỉ cười lạnh một tiếng, kéo tôi đi tới bên cạnh ngồi xuống: “Cỗ tà quan này đã không còn oán khí, bởi vì người cần trả thù đã trả thù được rồi. Lúc này cỗ oán khí đó đã bình lặng.”

“Đúng vậy, nó bắt tất cả những người đã từng ức hiếp nó trở thành rắn” Lưu Đông giương mắt nhìn sang tôi, trầm giọng nói: “Không phải cô đã nhìn thấy hình ảnh rồi sao? Đó là những kẻ ở trường học đã bắt nạt nó quá tàn nhẫn, những người ở trong tấm ảnh được nó chụp lại, toàn bộ đều biến thành rắn cả rồi.”

“Nhiều như vậy?” Tiêu Tinh Diệp nhớ lại những đàn rắn bò lúc ngúc kia, nặng nề nói: “Đó cũng phải lên tới cả trăm người!”

“Không phải những con rắn này” Sắc mặt Lưu Đông khẽ co rút, nhìn mặt đất nói: “Rắn ở trong phòng nó đều là bạn của nó, những người đó bị nó biến thành rắn có thể đều đã chết rồi, cũng có thể đang nằm trong quan tài dưới gầm giường của nó.”

Chính là nói, thật sự có một cỗ quan tài! Tôi chớp mắt nhìn Lưu Đông: “Quan tài làm sao lại ở đây? Làm sao Lưu Thi Di lại đột nhiên biến thành như vậy?” Theo như tôi nhìn tình huống này, cô ta vẫn luôn cúi đầu nhẫn nhục, căn bản hoàn toàn không có ý định phản kháng.

Trước mắt thì chúng tôi đã nhìn ra, nếu muốn đảm nhận trách nhiệm gánh trên lưng tà quan, đầu tiên nhất định phải có oán khí cực nặng, cho nên khẳng định có một thứ gì đó đã kích động khiến cô ta phải phục tùng.

Cô ta khi nào thì đến nhà của tôi ở qua một đêm? Tại sao tôi lại không biết gì hết? Lưu Đông tính mở miệng mấy lần, nhưng dường như không tài nào mở miệng nổi.

Vẫn là Tiêu Tinh Diệp đẩy ông ta một phen: “Ông không nói, vậy ông cũng chuẩn bị tinh thần bị cô ta biến thành rắn đi! Ngày nào đó nhìn ông không thuận mắt, cũng sẽ biến ông trở thành rắn mà thôi!”

Lưu Đông tựa như bị dọa sợ run cầm cập, lúc này mới nói: “Tôi phải hướng dẫn một nhóm làm việc, mẹ của nó làm việc ở bệnh viện huyện cho nên không có thời giam chăm sóc nó, sau đó tôi mua cho nó một con sủng vật mang nó về.”

“Là con rắn màu vàng kia sao?” Tiêu Tinh Diệp lập tức hỏi.

“Đó chỉ là con chó poodle màu trắng, gọi là Lạc Lạc” Lưu Đông lắc đầu, lạnh giọng nói: “Có cha mẹ nào lại đi mua cho con mình một con sủng vật là rắn chứ?”

“Tình cảm của Lưu Thi Di và Lạc Lạc rất tốt, cho tới khi Lưu Thi Di lên trung học, chúng tôi ở lại khu tập thể ở trong trấn, Lạc Lạc cũng ở đó” Giọng nói Lưu Đông dần dần trầm xuống.

Thấp giọng nói: “Lưu Thị Di ở trường học bị bạn học bắt nạt, lúc trở về sẽ ôm Lạc Lạc nói, tôi khuyên nhủ nó không thể chỉ luôn chơi với chó, để nó ra ngoài giao du với bạn học nhiều hơn”

“Mọi người đều là học sinh, nó bị bắt nạt khẳng định là nó đã làm ra chuyện gì không tốt” Sắc mặt Lưu Đông trở nên lạnh băng, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Sâu trong mắt nổi lên hận ý: “Có một ngày, nó ra ngoài cùng Lạc Lạc, khi trở về Lạc Lạc đã chết rồi. Trên bộ lông trắng như tuyết đều là máu, đầu bị dập nát, tại cũng không còn nữa, nhưng nó vẫn ôm chặt không buông tay”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement