Xà Đại Nhân (full) - Long Duy (Truyện tác giả: Giang Hà)

Ads

Mặc Dạ không phủ nhận, nói cách khác lần này anh đến đây thật sự chỉ hy vọng tôi có thể tìm ra những tà quan còn lại. Bàn tay đang xoa bóp chân, bất tri bất giác gia tăng lực đạo. Có lẽ hơi mạnh tay cho nên những mụn phồng rộp kia bị vỡ ra, xuất hiện chút nước dinh dính trong lòng bàn tay tôi. 

Tôi nhìn sang Mặc Dạ, khẽ cười nói: “Sớm tìm ra cũng tốt, Xà quân biết làm thế nào để tìm được, có đúng không?” 

Mặc Dạ thâm trầm nhìn tôi, gật đầu nói: “Ngày mai ta và Liễu Đông Phương thương lượng chút, chắc chắn sẽ có cách. Chỉ cần em đồng ý, muốn tìm thật ra rất dễ dàng” 

“Dù sao tất cả các tà quan ít nhiều đều có liên quan đến cha mẹ của em, em thử suy nghĩ chút là có thể tìm ra được” Mặc Dạ nói xong, nhìn tôi đang băng bó một bên chân, nói: “Đốt bị thương? Lấy nước lạnh dội lên, hoặc em lấy đá trong tủ lạnh chườm một lúc.” 

“Được.” Tôi cũng không băng bó tiếp, buông tay ra nhìn anh cười: “Vậy anh mau trở về đi” 

Ánh mắt Mặc Dạ trở nên trầm xuống, anh nhìn bọt nước trên chân tôi, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng bước lên một bước về phía trước, thẳng biến mất không nhìn thấy nữa. 

Tôi nhìn xuống những mụn phồng rộp ở trên chân, đứng dậy đi xuống tầng, đi thẳng đến vòi nước ở ngoài cửa, để nước lạnh xả vào chân mình. 

Vết bỏng đau rát bị nước lạnh xả lên khiến tôi đau đến mức rùng mình, nhưng sau đó cơn đau cũng dần dần giảm xuống. 

Tôi vừa xả nước vừa ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Chẳng phải Mặc Dạ giấu con rắn lớn đó ở bên trên sao? 

Vì sao lần này Phù Ngàn đến lại không thấy có chút động tĩnh nào? 

Mặc dù cũng không bị thương nhưng mỗi lần nhìn thấy Phù Ngàn, trong lòng tôi luôn cảm thấy rất phiền muộn. “Ngày mà Long Duy tỉnh lại, Xà quân đã để con rắn lớn đó tới nhà cháu để canh giữ rồi” Mễ bà Tân vậy mà cũng chưa ngủ. 

Đi ra ngoài ngồi dưới mái hiên nhà nhìn tôi nói: “Xà quân và Liễu Đông Phương vẫn luôn phải đi lại khắp nơi cho nên không thể luôn luôn trông giữ Long Duy, rắn hai đầu cũng không có thực lực gì, bây giờ sinh vật có linh tính cũng không còn nhiều nữa” 

“Cho dù có, nhưng bởi vì trên trần có xà quan cho nên những sinh vật kia cũng không dám đến gần” Mễ bà Tần dựa sát vào tường, nhìn tôi nói: “Dù sao Long Duy cũng đã tỉnh rồi, chỉ sợ sẽ có thứ khác cảm ứng được, để con rắn lớn kia đi trông giữ ít nhiều cũng sẽ an toàn, chẳng hạn như Phù Ngàn, cô ta sẽ không có cơ hội lặng lẽ không dấu vết tiến lại gần được” 

Tôi có chút buồn cười nhìn mễ bà Tần, bà ấy nói chuyện tựa hồ như không rõ ràng cho lắm. 

Rõ ràng nên giúp đỡ Mặc Dạ và Long Duy, thế nhưng sự thật lại giống như đang một mực bao dung bọn họ. Trông thấy tôi bật cười, mễ bà Tần cũng ha ha cười theo: “Thật ra tìm thấy tà quan đối với cháu sẽ không tốt. Cháu biết điều này chứ?” Tôi quay sang nhìn bà ấy: “Bà không hy vọng tìm thấy tà quan để giải quyết triệt để việc tà quan sao?” “Bà cũng không biết quan tài rắn là thứ gì” Mễ bà tần quay sang nhìn tôi, cười khổ nói: “Người nhà của bà đời đời vấn mễ, ẩn cư giữa thôn quê chỉ vì bảo vệ quan tài” 

“Nhưng khi nhìn thấy họ hàng của bà bị rắn cắn chết, lúc đó bà đột nhiên hiểu rõ, quan tài rắn.” Mễ bà Tần thâm trầm nhìn tôi, cười khẽ nói: “Có lẽ sẽ có một ngày có tác dụng lớn, nhưng không nhất định sẽ tốt.” 

Bà nói tới đây, tựa hồ như đang khóc sụt sịt, bà lấy ra một lọ thuốc đặt lên trên ghế: “Thuốc chữa bỏng, tự mình bôi.” 

Đợi bà quay người đi vào trong phòng, tôi nhìn lên vết thương ở chân đã đỡ hơn nhiều, lúc này mới ngồi xuống ghế, cầm lấy lọ thuốc bôi vào 

miệng vết thương. 

Thời tiết mùa hè sẽ khiến miệng vết thương dễ nhiễm trùng, nhất định cần phải xử lý cho tốt. Tôi bôi thuốc xong thì quay về gian phòng, trên đùi vẫn cảm thấy đau đớn vì bỏng rát. Nhưng khi trông thấy tro bụi rơi ở trong phòng, tôi cũng mặc kệ chẳng quan tâm nữa, chỉ đốt hương chống muỗi rồi lên giường đi ngủ. 

Cho dù Phù Ngàn sẽ quay lại tìm tôi thì thế nào chứ? Bọn họ cũng chỉ luyến tiếc không nỡ cái thai trong bụng tôi mà thôi. Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Tinh Diệp chạy xe tới đón tôi, đi theo xe còn có Liễu Phương Đông. Gần đây A Bảo rất dính tôi, nhìn thấy tôi muốn ra cửa nó lập tức duỗi tay ra muốn đi theo tôi cùng tôi đi ra ngoài. 

Nhưng tôi đi tìm tà quan, rất nguy hiểm. Mễ bà Tần dùng đồ ăn ngon muốn lừa gạt A Bảo ở lại, hứa sẽ dẫn nó ra con suối nhỏ ở sau nhà đi tìm con cua. 

Bởi vì trên đời của tôi bị bỏng vì vậy tôi lựa chọn mặc một chiếc quần sooc. Sau khi lên xe, Liễu Đông Phương nhìn tôi nói: “Đốt tóc của Phù Ngàn nên mới bị vậy sao?” “Đúng vậy, có vẻ như cô ta rất hận Long Duy” Tôi gỡ balo xuống, nhìn Liễu Đông Phương nói: “Mấy người nói gần đây tốt nhất nên cẩn thận. Hiện giờ cô ta rất lợi hại” Liễu Đông Phương chỉ khẽ cười một tiếng, nhìn tôi khoát tay, sau đó đặt tay lên đầu gối của tôi. 

Tôi cảm nhận được một cỗ hơi thở lạnh lẽo đang bắt đầu chuyển động, sau đó phát hiện những vết thương bị bỏng trên đời của tôi đã biến mất rồi. 

Tôi cúi đầu nhìn, thấy miệng vết thương lúc này chỉ còn lại một tầng vảy khô kết lại thành màu nâu. “Lợi hại như vậy sao?” Tôi duỗi tay chạm vào nó, những tầng vảy khô kia mới rơi xuống. 

Liễu Đông Phương khẽ cười một tiếng, thâm trầm nhìn tôi: “Bởi vì Long Duy tỉnh lại rồi” 

Tôi có chút khó hiểu, chẳng lẽ Long Duy tỉnh lại cho nên pháp thuật của hắn cũng lợi hại hơn rồi?” “Cô ấy tỉnh rồi, xua tan âm oán khí, vì vậy tôi cũng có thể di chuyển một phần năng lực của quan tài rắn. Hơn nữa khả năng sống ở bên ngoài cũng sẽ từ từ mạnh hơn, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt” Khuôn mặt Liễu Đông Phương lộ ra thần sắc rất vui mừng, 

Quay sang nhìn tôi nói: “Bây giờ người đã biết Long Duy tỉnh lại sẽ có ý nghĩa như thế nào rồi chứ?” Tôi đang xoa miệng vết thương, nghe thấy vậy đột nhiên dừng lại. Cho nên Long Duy tỉnh lại, thì pháp thuật của hắn sẽ càng mạnh, và Mặc Dạ cũng như vậy. 

Ý tứ của Liễu Đông Phương chính là muốn tôi mau chóng tìm ra được tà quan, để Long Duy hoàn toàn thoát ra được cỗ quan tài gỗ màu trắng đó. Dù sao, đối với tất cả mọi người đều là chuyện tốt có phải không? 

Tiêu Tinh Diệp lái xe ở phía trước khẽ khụ một tiếng: “Vẫn nên bàn đến việc làm thế nào để tìm ra được tà quan đi” 

Lúc này Liễu Đông Phương mới nói: “Hôm nay trên trần họp chợ sẽ có rất nhiều người. Trong lúc đó ta quan sẽ liên hệ với nhau, hơn nữa còn sẽ chiếm đoạt lẫn nhau.” 

“Ngươi đợi tới lúc đó mang theo rương hành lý ở trên trần đi qua đi lại là được” Liễu Đông Phương thâm trầm nhìn sang tôi, lạnh giọng nói: “Cái quan tài đó chính là chứa thi thể của Lưu Đông!” 

“Sao? Ngươi để cho ta xách theo cỗ tà quan kia ở trên trần đi qua đi lại?” Tôi nghe thấy chỉ cảm thấy điên rồi. 

Tôi nhìn Liễu Đông Phương nói: “Trước mắt Lưu Đông chính là người kỳ lạ nhất bên trong năm khối tà quan kia, ngươi lại để cho ta kéo anh ta đi lại trên phố? Ngươi không sợ sẽ xảy ra chuyện sao?” 

“Cho dù không xảy ra chuyện, nhưng bên trong vẫn là một cỗ thi thể!” Tôi đột nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi. 

Dường như Tiêu Tinh Diệp cũng kinh hãi: “Vậy cũng quá điên rồi đi?” “Dù sao những thứ này cũng không hại được người, ngươi sợ cái gì!” Liễu Đông Phương khó chịu nhìn tôi, lấy ra một chiếc vòng rắn. 

Đưa cho tôi, nói: “Vòng rắn có thể linh cảm quan tài rắn. Cho dù chỉ còn lại ba cỗ tà quan, nhưng nó là một cái bánh dự mồi câu, những quan tài rắn đó chỉ là do bọn họ phục chế lại, chung quy cũng chỉ muốn được tận mắt nhìn thấy bản chính chủ trông như thế nào, giống như người vẫn luôn hiếu kỳ Long Duy là ai, vẫn luôn muốn đi nhìn một cái, muốn biết Long Duy rốt cuộc trông như thế nào. Đó, chính là đạo lý này!” 

“Ba cô tà quan đó sẽ tự nhiên tìm đến người, đến lúc đó người sẽ thấy khác biệt” Liễu Đông Phương ý muốn tôi đeo chiếc vòng kia vào, trầm giọng nói tiếp: “Việc này còn phải xem ngươi có thể phân biệt được hay không? 

“Một khi oán khí của tà quan quay trở lại, cái vảy văn trên xương quai xanh của ngươi cũng sẽ không linh cảm ra được” Liễu Đông Phương nhìn thấy tôi không đeo vòng, thẳng kéo tay tôi lại, cầm vòng rắn đeo lên cho tôi. 

Đeo chiếc vòng tay lạnh như băng ở trên cổ tay khiến cho rôi rùng mình một cái. Dường như mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng cười đắc ý của ai đó, vừa chế giễu vừa kỳ lạ. Tôi lắng nghe tiếp, nhưng lại không nghe thấy thứ gì nữa. Dường như chỉ là nghe thấy một ảo giác mà thôi. “Trước đây Mặc Dạ không cho tôi mang theo” Tôi không ngờ chiếc vòng rắn này, sẽ lại đeo lên tay tôi ở một tình huống như vậy. 

“Khi đó Xà quân sợ người và quan tài rắn có quan hệ quá sâu, hiện giờ không sợ nữa, người hiểu chứ?” Liễu Đông Phương nhìn chiếc vòng trên cổ tay của tôi. 

Cười nói: “Ngươi chấp nhận sự thật sớm cũng tốt, có đúng không?” Tôi lắc lắc chiếc vòng rắn, cười khổ một tiếng rồi gật đầu. Bởi vì là ngày họp chợ, cho nên khi đến dưới nhà tôi, xe dừng lại luôn ở trước cửa nhà. 

Liễu Đông Phương cũng không có ý định để tôi đi lên cầm tà quan, mà chỉ để tôi ở bên dưới chờ. 

Tôi liên tục vuốt ve những mắc xích màu đen trắng trên chiếc vòng, nhớ lại lúc trước quan tài rắn nói: “Đổi trắng thay đen, người Thần không dung.” 

Dường như quan tài rắn là màu đen, Mặc Dạ là một con rắn màu đen, Liễu Đông Phương là con rắn màu trắng.... 

Hiện giờ Long Duy đang nằm trong một cỗ quan tài màu trắng, mặc dù nói không nhận ra gỗ quan tài đó là loại gỗ gì, thế nhưng nó thật sự là màu trắng. Tiêu Tinh Diệp không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn tôi, dường như muốn nói lại thôi. 

“Lần trước anh khuyên tôi, tôi hiểu được.” Tôi đối diện với ánh mắt của anh ta qua kính chiếu hậu, khẽ cười nói: “Cảm ơn anh” 

Anh ta chẳng qua chỉ muốn khuyên nhủ tôi, sau đó lại bắt đầu nhìn sang bên khác. 

Tiêu Tinh Diệp cũng chỉ cười khổ nói: “Long Duy thật sự là nữ Thần, chính là một loại ánh sáng mà chỉ cần nhìn thấy sẽ khiến người ta lập tức bái lạy dưới chân của cô ấy.” 

Tôi không thấy cảm giác đó mạnh mẽ như vậy, nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được Long Duy thật sự là một nữ Thần. Đang nói, Liễu Đông Phương thay đổi thành một thân quần áo màu trắng nhẹ nhàng, mang theo rương hành lý kia cùng kéo xuống. Rương hành lý kia vừa xuất hiện, tôi lập tức cảm thấy xương quai xanh của mình dần trở nên đau nhói. Lưu Đông rốt cuộc là loại tà quan gì, oán khí ở nơi nào, nhưng có vẻ như tất cả chúng tôi đều chưa từng suy nghĩ qua.

Liễu Đông Phương gõ cửa kính xe, ra hiệu tôi đi xuống. Ngay khi tôi vừa mở cánh cửa xe, tôi cảm giác tầng hai đang có một ánh mắt theo dõi tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mặc Dạ đứng ở cửa sổ tầng hai đang cúi đầu nhìn tôi. Mà ở phía trên đầu anh, có hai chiếc đầu rắn ở hai bên trên tầng ba cũng đang dò xét ngó ra ngoài, cười hì hì nhìn tôi. 

Bọn họ không giống như trước đây, không để trần cơ thể mà lúc này đã mặc quần áo vào. Tôi nhìn Mặc Dạ gật đầu, lắc lắc chiếc vòng rắn đeo trên cổ tay để anh yên tâm. Nhưng khi Mặc Dạ nhìn thấy chiếc vòng rắn, ánh mắt chợt lóe lên rồi đi thẳng vào. 

Ngay khi tôi cầm lấy tay kéo của rương hành lý, trong nháy mắt cảm nhận được một cỗ giống như nắm phải bằng đá lạnh buốt đau đớn truyền đến. 

Bên trong rương hành lý chứa thi thể của Lưu Đông, rất nặng. Tôi nghiêm túc làm tốt, chuẩn bị kéo nó đi. Thì nghe thấy một âm thanh cười khẽ: “Long Duy? Cô đang muốn đi đâu?” 

Tôi quay người lại, nhìn thấy một dáng người vô cùng đẹp, một người phụ nữ có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh, nói: “Hành lý này lớn như vậy, có cần tôi giúp cô không?”

Top Truyện hay nhất

Cực Phẩm Chiến Long Mãnh Long Thiên Y Vô Thượng Kiếm Đế
Thần Y Trọng Sinh Kiếm Vực Vô Địch Ngạo thế tiên giới
Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên
Bạo Quân Vô Địch
Hộ Quốc Chiến Thần
Loạn Thế Địch Sát
Xuyên không: Thiếu gia vô dụng lột xác
Ăn Mày Tu Tiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement